Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 9



“Người nào đây hả?” – gã hồ bằng số một giật lấy tấm thiếp, cười hề hề:

“Lâm Uyển? Nghe qua chính là tên nữ nhân. Là tình nhân của ngươi sao? Tới lúc hẹn hò còn dùng cả thiếp mời, trịnh trọng thật nha!”

“Cái gì mà tình nhân! Đừng nói bậy!” – Tiết Thiếu Đức mặt đỏ bừng, lập tức đoạt lại thiếp –

“Là chính sự! Chính sự!”

“Thôi thôi, từ khi nào Tiết đại thiếu gia cũng bận lo chính sự?” – gã cẩu hữu số hai cũng chen vào cười cợt –

“Rốt cuộc là cô nương nào, lại khiến Tiết đại thiếu gia coi trọng đến vậy? Chẳng lẽ còn đẹp hơn cả Liễu cô nương?”

Một bên, Liễu Y Y e lệ mỉm cười, vừa rót đầy chén rượu cho bọn họ. Vừa rồi nàng cũng nghe thấy cái tên “Lâm Uyển”, trong lòng còn hơi nghi hoặc, lại nghĩ chắc mình nghe lầm.

Tiết Thiếu Đức nhìn sang Liễu Y Y. Những người này vốn chẳng thiếu tiền, ngày thường đến Hồng Vũ lâu đều chọn cô nương đắt giá nhất bầu bạn. Liễu Y Y là đầu bảng, tất nhiên dung nhan tuyệt sắc. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, thản nhiên nói:

“Nàng ấy còn đẹp hơn cả Liễu cô nương.”

“Ngươi nói cái gì?” – hồ bằng số một vốn là khách quen si mê Liễu Y Y, lần nào đến Hồng Vũ lâu cũng chọn nàng. Lúc này nghe vậy liền khó chịu, đập bàn đứng dậy:

“Tiết đại thiếu gia hôm nay say rồi chăng? Lời chê cười thế này cũng dám nói? Nhan sắc của Liễu cô nương ở cả Kim Lăng này đều là nhất đẳng. Dù là những tiểu thư khuê các thế gia, bất quá chỉ thêm mấy phần đoan trang chính chuyên, thật ra vẫn kém xa Liễu cô nương một đoạn!”

Tiết Thiếu Đức xưa nay chịu không nổi người khác khinh rẻ Lâm Uyển, liền hừ lạnh:

“Đó là bởi ngươi chưa từng gặp nàng ấy thôi!”

“Ngươi nói ai không có mắt nhìn?”

“Chính là ngươi!”

Hai người bắt đầu tranh chấp. Đám công tử bột khác thấy thế thì càng thêm hứng thú, đồng loạt ồn ào:

“Nói chúng ta không có mắt thì cũng được, chi bằng dẫn đi gặp tận mắt đi! Nếu Lâm Uyển không đẹp như tiên nữ hạ phàm, thì để Tiết đại thiếu gia bao trọn Hồng Vũ lâu cho chúng ta một bữa thế nào?”

Tiết Thiếu Đức hừ lạnh:

“Đi thì đi! Trong mắt ta, Lâm cô nương chính là tiên nữ!”

Liễu Y Y lúc này đã xác nhận mình không nghe lầm – quả thật là Lâm Uyển! Nàng thầm kinh hãi, nhìn đám công tử phách lối hùng hổ kéo nhau ra khỏi Hồng Vũ lâu, vội vàng gọi nha hoàn thân cận, sai nàng lập tức đến phủ Tấn An hầu truyền tin cho Tiêu Cảnh Hành.

 

Tiêu Cảnh Hành vừa từ doanh trại trở về, còn chưa kịp thay giáp phục, đã thấy hai a hoàn diễm lệ bước ra nghênh đón.

“Chuyện gì đây?” – hắn lạnh giọng hỏi.

“Thế tử gia, là phu nhân sai bọn nô tỳ tới hầu hạ người.” – hai a hoàn vừa nói vừa tiến lên, định một trái một phải kéo gần.

Hạt Dẻ Nhỏ

“Cút!”

“Thế… Thế tử gia…” – hai nàng sợ hãi quỳ sụp. Nghe đồn thế tử gia phong lưu đa tình, ai ngờ hôm nay mặc giáp trụ lại như Diêm La mặt lạnh, khó mà lại gần. Nhưng nghĩ đến việc hậu viện thế tử gia đã chẳng còn nữ chủ nhân, thì sớm muộn gì các nàng cũng sẽ thành người của hắn. Cho dù sau này có tân thế tử phi nhập môn, trong viện này ắt cũng có chỗ của các nàng…

Một a hoàn liền lấy hết can đảm, quỳ trườn lên muốn ôm lấy chân hắn. Nào ngờ vừa chạm tới vạt áo, liền bị hắn một cước đá văng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

A hoàn còn lại vừa định động thủ, trông thấy cảnh tượng thì kinh hoàng ngã ngồi dưới đất, không dám vọng động nữa.

“Thế tử gia, ngài trở về rồi!” – Thường Phúc nhanh nhẹn gọi mấy gia đinh kéo hai a hoàn đi. Bình thường hắn phụ trách việc ăn ở trong viện của Tiêu Cảnh Hành, biết rõ chủ tử không thích có người lạ vào đây, luôn đề phòng nghiêm ngặt. Không ngờ hôm nay phu nhân cố tình sai hắn đi chỗ khác, rồi nhân lúc đó nhét mấy người này vào…

Thế tử gia nhất định sẽ nổi giận!

Quả nhiên, Tiêu Cảnh Hành vừa bước vào sân, thấy trong viện chật chội người hầu kẻ hạ do Hàn thị phái đến, sắc mặt lập tức u ám.

Thường Phúc khom người nhỏ giọng:

“Phu nhân cũng chỉ là lo thế tử gia không có người hầu hạ…”

“Cút hết cho ta!”

Hắn bước vào phòng, lại có thêm vài a hoàn diễm lệ bị quát mắng đuổi ra. Cuối cùng sân viện mới được yên tĩnh trở lại.

Tiêu Cảnh Hành gọi Thường Phúc:

“Đem toàn bộ đồ cũ tìm lại, khôi phục nguyên trạng.”

Nhìn viện tử bị đổi đến “không ra hình dạng”, hắn liền cảm thấy phiền muộn. Hắn không thích kẻ lạ xâm nhập lãnh địa của mình, càng không thích kẻ lạ đến gần. Bao năm nay, bên hắn chỉ có một Thường Phúc lớn lên cùng nhau.

Mà những việc Thường Phúc không làm được, trước kia đều là Lâm Uyển làm.

Nàng biết rõ mọi thói quen của hắn, luôn giữ đúng mực, chưa từng khiến hắn khó chịu nửa phần. Nàng cũng biết hết mọi sở thích của hắn, từ bàn ghế, bút nghiên đến bình hoa, bố trí trong phòng đều theo thói quen của hắn, chưa bao giờ tự ý động chạm.

Thế nhưng… trong căn phòng này, rõ ràng không còn vật gì thuộc về nàng, tại sao khắp nơi vẫn còn phảng phất hơi thở của nàng?

“Lâm Uyển…” – hắn vô thức gọi thành tiếng. Vừa thốt ra, tim lại thắt lại, đầu óc bừng tỉnh. Hắn sao lại nhớ đến nữ nhân không biết điều ấy chứ!

Nghĩ vậy, hắn gọi Thường Phúc trở lại:

“Thôi, những đồ kia khỏi cần tìm nữa, mua mới đi.”

“Có cần giống như trước kia… do thiếu phu nhân chuẩn bị không?” – Thường Phúc nói xong mới giật mình, bây giờ còn đâu thiếu phu nhân!

Sắc mặt Tiêu Cảnh Hành càng khó coi, nhưng lại không giận dữ, ngược lại tự giễu cười nhạt:

“Nàng chuẩn bị thì có gì tốt chứ?”

“Dạ.” – Thường Phúc lùi xuống, vẫn còn phân vân: vậy rốt cuộc có cần giống trước kia không?

Vừa ra ngoài, hắn đã nhận được một mảnh giấy nhỏ từ tiểu tư, liếc qua nội dung, liền chạy vào bẩm:

“Thế tử gia, Hồng Vũ lâu Liễu cô nương gửi thư tới!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Cảnh Hành không đáp, giờ phút này hắn chẳng có tâm trạng để ý đến người khác.

Thường Phúc cầm tờ giấy, chần chừ:

“Chuyện liên quan đến thiếu… à không, liên quan đến Lâm cô nương, ngài có quản hay không quản?”

Ngay khi hắn còn lưỡng lự, vừa khéo gặp Chu Chiêu Dũ đi tới. Viện tử trước đó loạn cả lên, nên y phải tự tìm đường đến.

“Có chuyện gì?” – Chu Chiêu Dũ hỏi.

Thường Phúc chỉ đành c.ắ.n răng đáp:

“Là chuyện của… Lâm cô nương!”

 

Tiêu Cảnh Hành cùng Chu Chiêu Dũ đến “Thiên Thượng cư”, vừa đến liền thấy Liễu Y Y đang đợi ngoài cửa. Nàng lập tức tiến lên, có chút bối rối:

“Thế tử gia, Tiết công tử bọn họ đều vào nhã gian tầng hai rồi.”

Sắc mặt Tiêu Cảnh Hành đen như mực, bước nhanh vào trong, tiện tay tóm một tiểu nhị hỏi:

“Lâm Uyển đâu?”

Tiểu nhị nhất thời ngẩn ngơ, đối diện với sát khí ngút trời của hắn, vội vàng lắc đầu.

“Đừng nóng, nghe rõ đã.” – Chu Chiêu Dũ vội can ngăn. Liễu Y Y cũng tiến lên hỏi:

“Tiết công tử họ vào gian nào?”

Tiểu nhị có phần do dự. Liễu Y Y lén ra hiệu, khẽ nhắc: “Người này không thể mạo phạm đâu, mau nói!”

Tiểu nhị run run:

“Ở… ở Thiên tự nhất gian.”

Tiêu Cảnh Hành buông tiểu nhị, lập tức sải bước lên lầu. Chưa đến cửa gian phòng đã nghe thấy tiếng cười đùa huyên náo bên trong. Hắn lửa giận bừng bừng, vừa định đạp cửa thì bỗng dừng lại, chỉ vì bên trong vang lên giọng nói quen thuộc của Lâm Uyển.

“Rời khỏi phủ Tấn An hầu, là quyết định đúng đắn nhất trong đời ta! Ta tuyệt không hối hận!”

Một gáo nước lạnh như dội thẳng lên đầu, hắn toàn thân từ trong ra ngoài đều giá buốt. Chu Chiêu Dũ lặng lẽ liếc hắn một cái, không nói gì thêm.

“Vì sao? Phủ Tấn An hầu không phải cái gì cũng có sao?” – một nữ tử say khướt cười hỏi –

“Có quyền, có tiền, lại còn có người ngươi yêu.”

Tim hắn bỗng ấm lại, chăm chú lắng nghe.

“Đúng là có quyền có tiền… còn có Tiêu Cảnh Hành.” – giọng Lâm Uyển say lả nhưng vô cùng kiên quyết –

“Nhưng có ích gì? Quyền không phải của ta, tiền cũng chẳng phải của ta, còn Tiêu Cảnh Hành… càng không phải của ta!”

Bên trong vang lên tiếng đập bàn. Trong đầu hắn dường như hiện ra cảnh nàng đập bàn ở Hồng Vũ lâu, hùng hổ, cay nghiệt, lại có chút ngang tàng.

Khác hẳn với Lâm Uyển thuở trước, nhưng… dường như mới chính là con người thật của nàng.

“Ta kém đến thế sao? Mười năm, trọn mười năm!” – giọng nàng nghẹn ngào –

“Từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã thích hắn. Nhưng hắn, chưa bao giờ thích ta! Hắn chê ta thô lỗ không hiểu lễ nghi, ta sửa! Hắn chê ta chưa đủ dịu dàng đoan trang, ta cũng sửa! Thế nhưng, vì sao hắn vẫn chẳng thích ta?”

Ngoài cửa, Tiêu Cảnh Hành bàn tay siết chặt, khớp ngón trắng bệch.

“Ngươi biết ta từng thích hắn đến thế nào không?” – giọng nàng run rẩy –

“Từ lần đầu thấy hắn, lòng ta chỉ còn hắn. Ta từng nghĩ, chỉ cần được gả cho hắn, cả đời này ta quyết không rời hắn! Dù tương lai nghèo hèn hay phú quý, dù hắn bị thương, tàn phế, thậm chí c.h.ế.t trên chiến trường, ta cũng sẽ không rời hắn!”

“Thế nhưng, hắn không cần! Người thích hắn nhiều không đếm xuể, ta có là gì? Dù ta quan tâm hắn đến vậy, hắn có từng nhìn ta thêm một cái không?” – nàng khóc nấc, như lột trần cả trái tim, phơi bày vết thương tàn nhẫn nhất.

Chu Chiêu Dũ khẽ nhíu mày, nhìn sang Tiêu Cảnh Hành – một tấm tình thâm sâu đến vậy, sao hắn lại nỡ giẫm đạp?

Trong phòng, nữ tử kia cũng phẫn nộ mắng:

“Hắn không thích ngươi, chẳng phải tại ngươi , mà là hắn mù mắt thôi! Tiểu Uyển, đừng nghĩ đến hắn nữa. Thiên hạ còn bao nhiêu nam tử tốt, hà tất cứ dây dưa mãi với hắn? Chúng ta không cần hắn, tìm người tốt hơn hắn

“Đúng đó!” – Lâm Uyển hít mũi, cười ngốc nghếch hai tiếng –

“Yên tâm, giờ ta không thích hắn nữa! Dù sao cũng là ta bỏ hắn, ta không lỗ đâu!”

Ngón tay Tiêu Cảnh Hành đặt trên cửa run run, yếu ớt đến không đẩy nổi cánh cửa.

“Uyển tỷ uy phong! Bỏ cái tên Tiêu Cảnh Hành kia đi, từ nay ở Kim Lăng, có ta Tiết Thiếu Đức che chở cho ngươi!” – giọng say khướt của Tiết Thiếu Đức vang lên.

“Bốp!” – Lâm Uyển đập bàn, khí thế lẫm liệt:

“Uyển tỷ chính là Uyển tỷ, cần gì ngươi tiểu tử che chở?”

“Đúng đó!” – Lý Dung Dung cười hề hề phụ họa –

“Tiểu Uyển của chúng ta, đâu phải hạng tiểu tử như ngươi có thể vọng tưởng, tránh qua một bên!”

Tiết Thiếu Đức: Ta chỉ nhỏ hơn các ngươi có hai, ba tuổi, không phải tiểu tử mà!

“Vậy Uyển tỷ, ta giới thiệu cho ngươi một người. Biểu ca ta, vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, lại hiền hòa dễ ở chung…”

Tiêu Cảnh Hành không chịu nổi nữa, mặt đen kịt, một cước đá tung cửa phòng.