Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 1



Sau khi kết hôn với kẻ thù không đội trời chung, anh lại lén lút ngắm ảnh tôi trong đêm khuya và lẩm bẩm:

 

"Hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t em."

Dưa Hấu

 

Tôi sợ đến mức ba chân bốn cẳng bỏ trốn ngay trong đêm.

 

Nhưng người đàn ông đang từng bước ép sát tôi ở sân bay kia là ai?

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, liên tục cười khẩy.

 

"Lại muốn đi tìm hắn, phải không?

 

"Lại đây."

 

"Đừng để tôi phải nhắc lại."

 

1

 

Nghe tin phải kết hôn với Hạ Thời Xuyên, trời đất như sụp đổ trước mắt tôi.

 

Tôi vắt óc suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hay.

 

Tỏ tình với anh.

 

Chỉ cần làm anh ghê tởm đến mức không chịu nổi, anh sẽ tự động tìm cách hủy hôn.

 

Thế là một đêm khuya, tôi nhắn cho anh ba chữ ngắn gọn:

 

[Em thích anh.]

 

Hạ Thời Xuyên, người thường ngày lạnh nhạt, gần như trả lời ngay lập tức.

 

[?]

 

[Tống Tư Nghi, em lên cơn điên gì vậy?]

 

[Hay là gửi nhầm người?]

 

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

 

Tôi nhẫn nại nhắn thêm một câu nữa.

 

[Hạ Thời Xuyên, em thích anh.]

 

Sau một hồi lâu hiển thị dòng chữ [Đối phương đang nhập...], đột nhiên một loạt tin nhắn hiện lên.

 

[Thua trò nói thật hay thử thách à?]

 

[Khoan đã, muộn thế này em còn chơi với ai?]

 

[Chắc không phải em chọn nói thật đấy chứ?]

 

[Cuối cùng cũng nhận ra sức hút của tôi rồi à, Tống Tư Nghi?]

 

[Sao không trả lời tin nhắn của tôi?]

 

[Em đang đùa giỡn với tôi đấy à?]

 

Thật ồn ào.

 

Xem ra trình độ làm người khác ghê tởm của tôi vẫn chưa đủ.

 

Tôi nghiến răng, gõ thêm hai chữ.

 

[Ông xã.]

 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến tôi giật mình.

 

Hạ Thời Xuyên định gọi điện thoại mắng tôi sao?

 

Tôi vội vàng cúp máy.

 

Anh cuống lên.

 

[Tống Tư Nghi, rốt cuộc em có ý gì?]

 

[Không nghe máy là vì bên cạnh có trai đẹp nên không tiện à?]

 

[Đừng hòng, trước khi cưới tôi sẽ không gọi em là vợ đâu.]

 

[Thật đấy, không đời nào tôi gọi.]

 

[Giận rồi à?]

 

[Được, được, được rồi, gọi thì gọi.]

 

[Chỉ một tiếng thôi đấy nhé, không có hơn đâu. Cầu xin tôi cũng vô ích.]

 

Hạ Thời Xuyên gửi đến một đoạn ghi âm ba giây.

 

Tôi run rẩy ấn mở, đầu tiên là tiếng thở dốc khe khẽ, sau đó là một câu "Bà xã" khàn khàn.

 

Giọng điệu phải dịu dàng hết mức có thể.

 

Khiến cả người tôi nổi da gà.

 

Mà anh vẫn tiếp tục gửi.

 

[Không trả lời tôi?]

 

[Còn chưa vừa lòng?]

 

[Tống Tư Nghi, em cũng thật tham lam.]

 

Lại một đoạn ghi âm hơn mười giây được gửi đến.

 

[Bà xã... Ngoan nào.]

 

[Bảo bối.]

 

[Bà xã yêu dấu.]

 

[Thích, thích bà xã.]

 

Tôi hét lên rồi ném điện thoại đi thật xa.

 

Cứu mạng!

 

Hạ Thời Xuyên có phải bị thứ gì đó nhập rồi không?

 

2

 

Một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được.

 

Tôi xin thua.

 

[Hạ Thời Xuyên, tôi thừa nhận.]

 

[Về khoản làm người khác ghê tởm thì anh vẫn là nhất.]

 

Bên kia lại hiện lên dòng chữ [Đối phương đang nhập tin nhắn…] liên tục.

 

[Đương, đương nhiên!]

 

[Tống Tư Nghi, em đừng tưởng là tôi thích em thật đấy nhé?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Tôi chỉ là sợ em xấu hổ nên phối hợp với em thôi.]

 

[Tôi ghét em.]

 

[Vô cùng ghét em.]

 

[Vậy bây giờ em đang ở quán bar nào?]

 

Sao lại có người ồn ào đến thế?

 

Thấy ghê tởm anh không xong, tôi liền tắt chuông điện thoại.

 

Chuyện đã đến nước này.

 

Ngủ thôi vậy.

 

Hôm sau đi thử váy cưới, mắt Hạ Thời Xuyên thâm quầng.

 

Anh nói giọng đầy mỉa mai:

 

"Tống Tư Nghi, tối qua vui vẻ lắm hả?"

 

Thật khó hiểu.

 

Rõ ràng tối qua tôi ở nhà mà.

 

Tôi mặc kệ anh, chọn đại mấy bộ váy cưới rồi đi thử.

 

Nhưng mãi không kéo được khóa sau lưng.

 

Tôi đứng trong phòng thay đồ, quay lưng về phía cửa gọi nhân viên phục vụ:

 

"Xin chào, có thể vào giúp tôi một chút được không?"

 

Rất nhanh có người bước vào.

 

Bàn tay ấm áp vuốt ve eo tôi, mang đến từng đợt tê dại.

 

Tôi nhịn cơn ngứa, nũng nịu nói:

 

"Ấy... nhanh lên một chút được không?"

 

Không ai đáp lời.

 

Hình như có thứ gì ướt át chạm vào gáy tôi.

 

Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên sau lưng, tôi nghi hoặc quay lại...

 

Sao lại là Hạ Thời Xuyên!

 

Anh dùng ngón cái lau khóe môi, như thể đang hồi tưởng điều gì, cười đầy lười biếng:

 

"Tống Tư Nghi, chẳng phải em bảo tôi giúp sao?"

 

"Nhưng mà..."

 

"Chồng em không thể nhanh hơn được."

 

Vậy chẳng phải anh đã nhìn hết lưng tôi rồi sao?

 

Tôi giận tím mặt đạp cho anh một phát.

 

Đuôi mắt Hạ Thời Xuyên bỗng đỏ hoe.

 

Anh khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ:

 

"Đừng... đừng đạp nữa."

 

Anh bảo đừng đạp là tôi không đạp chắc?

 

Tôi tiến lại gần hơn, dùng gót giày cao gót nghiền mạnh lên mu bàn chân anh.

 

Lồng n.g.ự.c dưới lớp vest của anh phập phồng dữ dội hơn.

 

Ngay giây sau, tôi giận dữ đuổi anh ra ngoài.

 

"Hạ Thời Xuyên, anh đền cái váy cưới cho tôi!"

 

Anh ngẩn người lau mũi, sờ phải một tay máu, vội vàng bỏ chạy.

 

3

 

Sau khi bị bố mẹ cùng nhau bác bỏ chuyện hủy hôn.

 

Tôi chán chường đón nhận hôn lễ với Hạ Thời Xuyên.

 

Dưới khán đài toàn người quen cả.

 

Thật mất mặt.

 

Bọn họ cứ bảo đã sớm biết giữa hai đứa tôi có gì đó rồi.

 

Hạ Thời Xuyên đứng trên sân khấu lén chọc eo tôi.

 

"Còn nhìn gì nữa, Tống Tư Nghi?"

 

"Khương Tuấn Chu sẽ không đến đâu."

 

Sao tự dưng lại nhắc đến Khương học trưởng?

 

Anh còn dám nói.

 

Nếu không phải năm xưa anh mách mẹ tôi chuyện chúng tôi yêu sớm, thì tôi có đến nông nỗi phải kết hôn với anh không?

 

Tôi bĩu môi với anh.

 

"Thì sao chứ? Em gái anh ấy là Khương Thanh Hàm cũng có đến đâu."

 

Nghe thấy tên bạch nguyệt quang, Hạ Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

 

"Đúng vậy, suýt chút nữa thì tôi quên mất cô ta."

 

Còn quên được chắc?

 

Phải biết rằng, Hạ Thời Xuyên từng yêu cô ấy sâu đậm.

 

Ngay cả chuyện tôi với Khương Thanh Hàm nắm tay nhau đi ăn cơm, anh cũng giận lây.

 

Tôi còn thấy anh chặn người ta ở sân vận động, trông kích động lắm cơ.

 

Hơi thở của Hạ Thời Xuyên đột nhiên đến gần.

 

"Tống Tư Nghi, đến cả hôn lễ mà em cũng thất thần được à?"

 

Anh

híp mắt, nâng cằm tôi lên, vành tai hơi đỏ.

 

"Dưới kia người ta đang giục tôi hôn em kìa."

 

"Tống Tư Nghi, tôi cũng hết cách rồi."

 

"Em nói xem, có nên hôn lâu hơn một chút không?"

 

"Hay là cứ lâu thêm chút nữa đi."

 

"Nếu không thì không hay lắm đúng không?"