Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 2



4

 

Đồ thần kinh.

 

Tôi thật sự nghe không nổi nữa, dứt khoát ra tay trước.

 

Tôi khẽ chạm môi lên khóe môi anh.

 

Nhưng vừa định lùi lại thì...

 

Anh đã giữ chặt gáy tôi.

 

Tiếng thở của Hạ Thời Xuyên ồn ào đến khó chịu.

 

Môi lưỡi anh không tha mà đuổi theo, khiến tôi không thở nổi.

 

Dứt nụ hôn, anh sờ lên khóe môi bị cắn rách, ánh mắt vẫn còn tối sầm.

 

"Tống Tư Nghi, kỹ thuật hôn của em tệ thật đấy."

 

"Họ Khương kia dạy em thế hả?"

 

Cứ phải khơi đúng chỗ ngứa mới chịu được sao?

 

Năm đó tôi và Khương học trưởng sắp hôn nhau đến nơi rồi, kết quả Hạ Thời Xuyên trốn trong lùm cây nhỏ...

 

Ném đá vào tôi.

 

Khác gì đồ khỉ đâu?

 

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.

 

"Nói... nói bậy. Kỹ thuật hôn của anh ấy tốt hơn anh nhiều."

 

Ánh mắt Hạ Thời Xuyên chợt ánh lên ý cười.

 

Anh kín đáo liếc nhìn đôi môi sưng đỏ của tôi, khóe miệng giật giật kỳ lạ, như thể không thể nhịn cười được.

 

"Tống Tư Nghi, em thật sự không giỏi nói dối."

 

"Đây cũng là nụ hôn đầu của em đúng không?"

 

"Đúng không?"

 

5

 

Vất vả lắm mới xong xuôi đám cưới.

 

Đêm tân hôn, Hạ Thời Xuyên lại đến làm phiền tôi.

 

Anh đứng bên giường, cười đểu cáng.

 

"Tống Tư Nghi, bây giờ thừa nhận em có ý với tôi vẫn còn kịp đấy."

 

"Tôi có thể miễn cưỡng ở lại bồi em."

 

Miễn đi nhé.

 

Tôi cười gượng gạo.

 

"Cút nhanh."

 

Người đàn ông bắt gọn chiếc gối tôi ném tới, chậm rì rì bước về phía cửa phòng ngủ.

 

Đi một bước lại ngoái đầu nhìn một cái.

 

"Vậy tôi đi thật đấy nhé."

 

"Tôi đi thật đấy, Tống Tư Nghi."

 

"Ông xã tám múi của em đi thật đây."

 

Nhưng đúng lúc tôi định tắt đèn, tiếng cười khẽ bất lực của anh vọng đến từ cửa.

 

"Trước đây sao tôi không nhận ra..."

 

"Em lại khẩu thị tâm phi như vậy?"

 

"Còn bảo dì Vương khóa trái cửa phòng."

 

Nói bậy bạ!

 

Rõ ràng.

 

Chúng tôi bị người lớn chơi một vố.

 

Hạ Thời Xuyên leo lên giường với tốc độ kinh người, đến nỗi tôi không kịp nhìn thấy vẻ chột dạ trong mắt anh.

 

"Thế này chỉ còn cách ngủ cùng em thôi."

 

Anh chọc chọc má tôi, vẻ mặt không tin tưởng.

 

"Tống Tư Nghi, em sẽ không nổi thú tính với tôi đấy chứ?"

 

Tôi vốn đã bực mình, dứt khoát gật đầu.

 

"Sẽ."

 

"Xem cơ bụng không?"

 

Hạ Thời Xuyên nhìn tôi chằm chằm.

 

Anh chậm rãi cởi cúc áo, vén vạt áo sơ mi, dáng vẻ tùy ý tôi định đoạt.

 

Không ngờ anh thật sự có cơ bụng.

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, làn da anh ửng hồng, đường nét cơ bắp vô cùng rõ ràng.

 

Hạ Thời Xuyên đột nhiên bật cười.

 

"Sao nhìn đến trợn cả mắt thế kia?"

 

Anh thở nhẹ, tiến sát lại gần tôi.

 

"Tống Tư Nghi, nể tình em vô dụng như vậy.

 

"Tôi cho phép em sờ."

 

6

 

Sờ thì sờ.

 

Nhưng người này lại giở trò.

 

Tôi vừa chạm vào hai cái, anh đã rên hừ một tiếng rồi rụt tay lại.

 

"Đừng, đừng có sờ soạng như thế."

 

Đôi mắt hoa đào ngập nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tống Tư Nghi, tôi chịu hết nổi rồi."

 

Chịu không nổi cái gì cơ chứ?

 

Còn đang ngẩn người, Hạ Thời Xuyên đã ôm chầm lấy tôi.

 

Anh khó chịu cọ cọ vào hõm cổ tôi.

 

"Tôi khó chịu quá."

 

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi không ngừng.

 

Tôi mặc kệ anh giãy giụa, giữ lấy mặt anh rồi sờ trán.

 

Nóng quá!

 

Đến cả ánh mắt cũng mơ màng rồi.

 

Chắc chắn là sốt rồi.

 

Tôi đẩy anh ra, giọng đầy thành khẩn.

 

"Khó chịu thì đi uống thuốc đi, đừng có ôm tôi làm nũng."

 

"Tôi có phải bác sĩ đâu."

 

Người đàn ông đang vùi đầu vào cổ tôi khựng lại.

 

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt không thể tin nổi, còn mang theo chút tủi thân.

 

"Tôi không cần uống thuốc."

 

Tôi chẳng hiểu gì cả, anh đã vội vàng tắt đèn.

 

Trong bóng tối, tiếng thở dốc bên cạnh vẫn chưa thể bình ổn lại.

 

Quả nhiên là bệnh không nhẹ mà.

 

Nhưng đã bệnh thì phải uống thuốc chứ.

 

Tôi khẽ chọc vào vai anh.

 

"Hạ Thời Xuyên, anh không uống thuốc có ổn không đấy?"

 

Giọng anh trầm như muốn nhỏ ra nước.

 

"Em nghĩ tôi không được à?"

 

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không có bệnh."

 

Không uống thì thôi.

 

Làm gì mà dữ vậy?

 

Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.

 

7

 

Ban đêm, Hạ Thời Xuyên cứ trằn trọc mãi, làm tôi cũng chẳng tài nào ngủ được.

 

Đến lần thứ ba bị tôi đẩy ra khi anh định nhích lại gần, anh thở dài rồi nhẹ nhàng xuống giường.

 

"Biết là uống thuốc quan trọng thế nào rồi chứ gì?"

 

Khoan đã.

 

Không phải anh bảo dì Vương đã khóa trái cửa rồi sao?

 

Hạ Thời Xuyên đi ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa thấy về.

 

Hay là anh bị ngất xỉu rồi?

 

Tôi phải đi xem sao.

 

Trong phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ thư phòng.

 

Tôi lần theo ánh sáng đi đến, vừa ghé mắt vào khe cửa đã giật mình khi nghe thấy tên mình.

 

Hết hồn.

 

Nhưng Hạ Thời Xuyên hình như không nhìn thấy tôi, chỉ lẩm bẩm một mình.

 

"Tống Tư Nghi."

 

"Rõ ràng là chồng em giỏi hơn bất kỳ ai mà."

 

"Ở gần anh như vậy... Thật đáng ghét."

 

Anh cố tình ra thư phòng để xả giận đấy à?

 

Anh ngồi trên ghế, quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt.

 

Chỉ thấy cánh tay rắn chắc khẽ run.

 

Trên sàn lác đác vài mẩu giấy nhàu nát.

 

Mà trên màn hình điện thoại sáng duy nhất, hiện rõ tấm ảnh tôi mặc đồ bơi trước đây.

 

Năm đó, anh nhíu mày nhìn chằm chằm bộ bikini trên người tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn.

 

Rồi khoác áo choàng lên người tôi, che kín mít.

 

"Tống Tư Nghi, em mặc cái thứ gì thế này?"

 

"Xấu c.h.ế.t đi được."

 

"Em mặc cho mình anh ngắm thôi có được không?"

 

Không ngờ đến giờ anh vẫn còn để bụng chuyện đó.

 

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng thở của Hạ Thời Xuyên nghe rõ mồn một.

 

"Ghét em."

 

"Thật muốn bắt nạt em, em có thể khóc ch

o anh xem được không?"

Dưa Hấu

 

"Thật hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t em."

 

"Để em... câm nín không nói được lời nào."

 

"Cho em tất cả, chịu không?"

 

Lòng tôi nguội lạnh phân nửa.

 

Anh, anh muốn g.i.ế.c tôi?!

 

Tôi chưa từng nghĩ đến.

 

Hóa ra anh hận tôi đến vậy.