Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 254: Tất Nhiên Là Phải Đi



Thân thể Tô Dịch Niên cứng đờ, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

 

“Các… các người vậy mà lại biết?”

 

Ông ta vốn nghĩ chuyện này đã được che giấu đủ kín, chỉ nhắm vào những cổ đông nhỏ mới gia nhập tập đoàn Tô thị để thu mua cổ phần, không ngờ vẫn bị phát hiện.

 

Tô Nam mỉm cười:

 

“Tập đoàn Tô thị là tâm huyết cả đời của ba tôi chứ không phải tổ nghiệp để lại, nói đúng ra thì không có lý do gì phải chia phần cho chú cả.”

 

“Trước nay không vạch trần chuyện của chú là vì ba tôi còn nể tình anh em, nhưng nếu tiếp tục ầm ĩ thế này, chút tình nghĩa ấy cũng chẳng còn đâu.”

 

Trong ánh mắt Tô Dịch Niên thoáng qua một tia hối hận, hoàn toàn không còn chút khí thế giận dữ lúc mới tới.

Cả người ông ta xụi lơ như cà tím bị sương đánh.

 

Tô Nam đặt xấp ảnh đã in sẵn vào tay ông ta:

 

“Chú, chú cũng không muốn tiền nhà họ Tô rơi hết vào tay hai người đàn bà kia đúng chứ?”

 

Tô Dịch Niên không nói nổi một câu, quay người bỏ đi.

 

Tô Nam khẽ hừ lạnh, cúi đầu nhắn một tin cho Tô Dịch Phong: Ba có thể về nhà rồi!

 

Dư Lâu vẫn còn ngạc nhiên:

 

“Tổng giám đốc Tô, có cần bắt mẹ con Thẩm Khiết, Thẩm Lê về không? Dù sao thì số tiền đó gần như là toàn bộ gia sản của doanh nghiệp ở thành phố J rồi.”

 

Tô Nam nhướng mày:

 

“Không cần, để chú tôi tự đi tìm đi, như vậy mới có thành tựu chứ. Ông ta tự tay bắt người mới biết bản thân hận họ đến mức nào.”

 



Tửu Lâu Của Dạ

 

Vấn đề giải quyết xong, trong cuộc họp của Tô thị, Tô Cẩn không kìm được đã khen cô hết lời.

 

Giờ đây trong tập đoàn, ai ai cũng biết thủ đoạn của Tô Nam dứt khoát gọn gàng, chẳng hề giống một tiểu thư mới bước chân vào thương trường, càng không phải cô không phải người ngây thơ cái gì cũng không biết như người ta vẫn nghĩ.

 

Quả thật khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.

 



 

Tập đoàn Phó thị, Phó Dạ Xuyên vừa từ phòng họp bước ra, Trần Miễn liền theo sát phía sau.

 

“Phó tổng, danh sách mời tham dự hội nghị thương vụ thế giới đã ra rồi, anh lại có tên trong đó, ó cần sắp xếp lịch trình trước không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hội nghị này vốn là một buổi tụ họp kín của những doanh nhân tầm cỡ thế giới, không hẳn dựa vào tài sản, mà dựa vào tầm ảnh hưởng cá nhân trong giới thương nghiệp toàn cầu.

 

Cả thế giới cũng chỉ có chừng hơn chục suất, bao nhiêu người chỉ từng nghe danh mà chưa từng tận mắt thấy.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khựng lại khi nhìn tấm thiệp mời màu đen sang trọng, in chữ vàng trong tay Trần Miễn.

 

“Không phải có thể mời thêm một thành viên sao?”

 

Trần Miễn thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

 

Đúng là mỗi lần tham dự, thành viên được phép mang theo một gương mặt trẻ nổi bật trong giới kinh doanh, nhưng rất hiếm khi có ai thật sự làm vậy, vì sự ổn định của vòng tròn này phụ thuộc vào cán cân quyền lực, ai vào thì đồng nghĩa với việc sẽ có kẻ bị loại ra.

 

“Phó tổng… anh định đưa ai đi cùng? Lục Kỳ chăng? Nhưng e là vị thiếu gia đó không đủ tư cách.”

 

Phó Dạ Xuyên hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm quét về phía anh:

 

“Đưa thiệp mời cho Tô Nam, đi hay không là tùy cô ấy.”

 

Giọng trầm thấp lạnh nhạt, nói xong liền xoay người vào thẳng văn phòng.

 

Trần Miễn sững sờ, trong lòng như có trăm con trâu dẫm qua.

 

Lúc này, ngoài Tô Nam ra còn có lựa chọn nào khác sao? Dĩ nhiên là không rồi!

 

Nhưng… đây là hội nghị thương vụ cao cấp và kín đáo bậc nhất, một khi Tô Nam xuất hiện, từ nay thế lực nhà họ Tô e rằng sẽ càng khó ai ngăn cản nổi.

 



 

Văn phòng tập đoàn Tô thị.

 

Tô Nam nhìn tấm thiệp mời trước mặt, tuy không ghi rõ người được mời là ai, nhưng cô vẫn cảm nhận được sức nặng của nó.

 

Hoàn toàn khác hẳn với bất kỳ hội nghị nào cô từng tham dự trước đây.

 

Lúc còn học tập và khởi nghiệp ở châu Âu, cô đã nghe danh về hội nghị bí ẩn này.

Biết bao người chen chúc muốn vào mà không được.

 

Dư Lâu cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

Ngay từ khi Trần Miễn rời đi, anh đã thấy Tô Nam có gì đó khác lạ.

 

“Tổng giám đốc Tô… cô định đi hay không? Tôi thấy ý của trợ lý Trần là lần này Phó tổng chắc chắn sẽ tham dự đó…”

 

Tô Nam cong môi cười:

 

“Đi, tất nhiên là phải đi.”