Nghe quyết định của cô, Dư Lâu sững sờ. Bình thường, chỉ cần nơi nào có Phó Dạ Xuyên, Tô Nam đều tránh như tránh tà, hận không thể lùi xa mười vạn dặm để không phải chạm mặt. Vậy mà lần này, đối diện với một hội nghị như thế, cô lại chẳng hề né tránh.
Tô Nam khẽ nhấc cằm, ngón tay kẹp chặt tấm thiệp mời, ánh mắt lóe lên một tia kiêu ngạo. Cô cũng không hiểu, tại sao Phó Dạ Xuyên bỗng dưng tốt bụng đến vậy, đem cơ hội này cho cô, nhưng cơ hội hiếm có như thế, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Giúp tôi đặt vé máy bay đi.”
Cô thản nhiên nói với Dư Lâu.
Dư Lâu thoáng ngập ngừng:
“Trợ lý Trần đã nói Phó tổng đã đặt xong vé cả rồi. Nếu Tô tổng muốn đi, chỉ cần trực tiếp lên máy bay là được.”
Tô Nam: “…”
Cái tên đáng ghét kia quả nhiên hiểu cô quá rõ.
Một lát sau, cô cầm theo thiệp mời tìm đến Tô Cẩn.
Tửu Lâu Của Dạ
“Anh, cái tên khốn Phó Dạ Xuyên đưa em cái này. Em định đi xem thử.”
Tô Cẩn nhìn thoáng qua, đôi mắt quả thật hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ cong môi cười nhạt:
“Anh vốn định đợi vài năm nữa mới dẫn em đi, em tuổi còn trẻ, kinh nghiệm còn nông, trong mắt họ sẽ chẳng đáng mấy, nhưng nếu em muốn đi góp vui cũng không sao.”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Nam sáng rực:
“Anh cũng đi sao?”
Tô Cẩn mở ngăn kéo, rút ra một xấp dày cộp thiệp mời, đều là từ chính ban tổ chức hội nghị thương mại R gửi tới.
“Anh một lần cũng chưa từng đi, lười giao thiệp với bọn họ.”
Tô Nam nghẹn họng, chỉ biết nuốt nước bọt.
Quả nhiên, khí chất đại lão Versailles của anh trai chưa bao giờ khiến người ta thất vọng!
---
Hai ngày sau.
Tô Nam khoác trên vai chiếc khăn choàng cashmere hàng hiệu Malo, bế theo Tiểu Hổ lặng lẽ xuất hiện ở sân bay.
Con hổ nhỏ được khăn choàng quấn chặt, chỉ thỉnh thoảng ló đầu ra, tò mò ngó nghiêng náo nhiệt chung quanh.
Nếu không phải sợ gây rối loạn, cô cũng không cần phải ngụy trang như thế.
“Ngoan nào, đến nước R rồi sẽ cho con thoải mái chơi đùa.”
Lên máy bay, khoang thương gia bên cạnh lại trống không.
Tô Nam vừa ngồi xuống thì điện thoại rung lên, báo một tin nhắn lạ:
[Tô tổng, Phó tổng tạm có việc gấp, chuyến bay đổi sang 7 giờ tối, đến nơi sẽ có người đón cô.]
[Trần Miễn.]
Cô khẽ nhíu mày, rồi cười lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng là tuyệt thật, nếu không, ngồi chung một chuyến, e là ngột ngạt đến c.h.ế.t mất.
Suốt chuyến đi, Tiểu Hổ đã khiến không ít người chú ý. Dù cô giải thích bao lần rằng đây chỉ là hổ thông minh nhân tạo nhưng vẫn khó khiến người ta tin.
Tiểu Hổ phối hợp rất chuyên nghiệp, giả vờ tắt máy, ngoan ngoãn nằm im trên tay Tô Nam, cả người cứng đờ, lưỡi hơi thè ra, mắt đảo trắng.
Tiếp viên hàng không cũng chỉ liếc qua, mặt không đổi sắc rồi rời đi.
Tô Nam khẽ xoa đầu nó:
“Diễn hơi quá rồi, Tiểu Hổ à. Con vừa đóng là… mèo đấy.”
“…”
Máy bay cất cánh thuận lợi. Sau khi xem qua tài liệu, Tô Nam định chợp mắt một lát. Nhưng bất ngờ…
“Rầm!”
Một tiếng nổ chấn động, toàn bộ máy bay rung lắc dữ dội!
Cô choàng tỉnh, tim đập loạn, cảm giác khoang máy bay nghiêng ngả như sắp mất kiểm soát!
Xung quanh là tiếng gào khóc, kêu cứu vang lên. Tiếp viên hét lên bằng tiếng Anh, xen lẫn tiếng thét hoảng loạn, hỗn loạn đến mức không ai còn nghe rõ được gì.
Tô Nam mặt cắt không còn giọt máu, lập tức siết chặt Tiểu Hổ trong tay. Bên ngoài cửa sổ chỉ toàn mây xám mịt mùng, sấm chớp rền vang, quỷ dị và đáng sợ!
Nếu biết thế này, cô thà không đi còn hơn!
Tiểu Hổ vùng vẫy, đồng tử phát sáng, tia hồng ngoại quét nhanh về phía đầu máy bay. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hệ thống trí tuệ nhân tạo bắt đầu vận hành.
Giọng nó vang lên nghiêm túc khác thường:
“Mẹ, hệ thống động lực máy bay đã hỏng hoàn toàn, không thể khôi phục. Hiện cách mặt đất 5.000 feet, tọa độ đông 80, bắc 100. Hệ thống hạ cánh cũng mất tác dụng, khả năng cao sẽ rơi.”
Tô Nam run rẩy, môi tái nhợt:
“Vậy… phải làm sao?”
Tiếng kêu gào tuyệt vọng vẫn dội bên tai, cả người cô lạnh buốt, tay nắm chặt ghế, ánh mắt mờ mịt.
Từng trải qua biết bao biến cố, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ c.h.ế.t theo cách này.
Bao nhiêu vinh quang, thành bại trong quá khứ, phút chốc đều trở nên vô nghĩa.
“Mẹ, mau mặc áo phao, đeo mặt nạ dưỡng khí, còn một phút nữa máy bay sẽ mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù. Tỷ lệ sống sót là 50%.”
“50%? Con đang đùa mẹ sao?”
Sắc mặt trắng bệch, nhưng Tô Nam vẫn run rẩy làm theo từng bước hướng dẫn, không dừng lại dù chỉ một giây.
“Còn 50 giây… 40 giây…”
Ầm!
Thế giới, trong một khoảnh khắc dường như ngừng lại.