Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 269: Tôi Thiếu Tiền



Khoé mắt Tô Nam hơi cay cay, giọng nghẹn lại:

“Chắc họ đều nghĩ tôi đã c.h.ế.t rồi… Ba và anh trai tôi sẽ đau lòng biết bao…”

 

Phó Ngôn Nghi khẽ sững, ngẩng đầu nhìn cô. Trước vẻ tuyệt vọng ấy, trong mắt cậu ta thoáng hiện tia không đành lòng.

 

“Chúng ta… vẫn nên giữ hy vọng.”

 

“Còn hy vọng gì nữa chứ?”

 

Tô Nam ngẩng lên nhìn cậu ta, trong đôi mắt long lanh như phản chiếu cả bầu trời sao và biển rộng.

 

Phó Ngôn Nghi hơi ngẩn ra, rồi tiện miệng bịa chuyện:

“Trong lịch sử từng có người bơi qua biển, tự mình về được đấy.”

 

Tô Nam: “Cậu có thể im lặng không?”

 

“Ờ… Được thôi.”

 

Không biết từ lúc nào, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu trên đám lá khô.

 

Đợi khi chắc chắn xung quanh không có nguy hiểm, Tiểu Hổ chui từ túi áo của Tô Nam ra, tự mình đi loanh quanh trong hang.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Phó Ngôn Nghi nhanh mắt tóm lấy, nhấc bổng nó lên ngắm nghía:

“Tô Tô còn mang theo thú cưng bên người à?”

 

Tiểu Hổ vung vẫy bốn chân loạn xạ:

“Thả ra! Tôi là hổ, không phải thú cưng!”

 

Ánh mắt Phó Ngôn Nghi sáng lên:

“Ồ, một con hổ giả biết nói à?”

 

Ria mép Tiểu Hổ run lên vì tức giận, cảm giác bị sỉ nhục nặng nề, lòng tự tôn của một con hổ sao chịu nổi!

 

“Tôi là hổ thật đấy!”

 

Phó Ngôn Nghi bật cười, túm đuôi nó xoay vòng như cầm một con chuột.

 

Tiểu Hổ gào lên:

“Mẹ ơi cứu con! Có người muốn g.i.ế.c hổ kìa!”

 

Phó Ngôn Nghi vội đưa tay bịt miệng nó, liếc sang Tô Nam đang ngủ say, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Không được kêu nữa.”

 

Vừa buông tay, Tiểu Hổ đã phóng xuống đất, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu đầy khí phách vương giả.

 

Tiếc rằng lông lá nó bẩn thỉu, chẳng còn chút dáng vẻ sạch sẽ đáng yêu như trước, hưng nó vẫn hất cằm, đôi mắt tròn long lanh nhìn cậu ta đầy tự tin:

 

“Tôi biết anh, Phó Ngôn Nghi, nhà sáng tạo nội dung nổi tiếng trên mạng, phim tài liệu thám hiểm từng đoạt giải quốc tế năm lần liên tiếp, fan hâm mộ trải khắp toàn cầu. Anh còn là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Phó thị, gia thế hiển hách.”

 

Vốn dĩ Phó Ngôn Nghi chỉ thấy thú vị, nhưng nghe đến câu cuối, ánh mắt cậu ta thoáng trầm xuống.

 

“Nhóc cũng biết khá nhiều đấy.”

 

Trước kia khi cậu ta nổi tiếng, từng bị bạn bè tra ra thân thế, song tin tức ấy nhanh chóng biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đương nhiên rồi, kho dữ liệu tìm kiếm của tôi bao trùm tri thức toàn cầu. Chỉ cần từng xuất hiện trên mạng, tôi đều biết hết.”

 

Phó Ngôn Nghi cong môi cười, bế nó lên đặt trong lòng bàn tay:

 

“Chuyện Phó Dạ Xuyên là chú của anh… nhóc tuyệt đối không được nói cho Tô Tô biết. Nếu không thì… không biết đám người rừng có thích thịt hổ không nhỉ?”

 

Mắt tròn của Tiểu Hổ đảo liên hồi:

“Dám uy h.i.ế.p hổ sao?”

 

Phó Ngôn Nghi: “Đúng thế.”

 

Khí thế Tiểu Hổ lập tức yếu đi.

 

“Mẹ tôi ghét nhất là người nhà họ Phó các người, anh lo là lúc có người tới cứu, họ sẽ bỏ mặc anh lại chứ gì!”

 

Phó Ngôn Nghi nhướng mày: Ha! Bị một con hổ giả nhìn thấu tâm tư sao? Cũng tài thật!

 

Một đêm trôi qua, hiếm hoi lắm Tô Nam mới được một giấc ngủ ngon lành, không còn thấp thỏm sợ bị người rừng đem đi nướng.

 

Tiếng sóng vỗ dồn dập ngoài kia, gió rít ràn rạt, âm thanh dữ dội khiến cô tỉnh giấc.

 

Mở mắt ra, bên cạnh chỉ có Tiểu Hổ ngồi chồm hổm, đôi mắt tròn xoe nhìn cô ngơ ngác đáng yêu.

 

Cô đưa tay ra, nó liền hiểu ý nhảy vào lòng bàn tay, dụi dụi cằm cô:

“Phó Ngôn Nghi ra biển lấy nước rồi. Mẹ con yêu mẹ~”

 

Tô Nam mỉm cười, vươn vai:

“Mẹ cũng yêu con~”

 

Phó Ngôn Nghi trở lại, bắt tay vào chưng cất nước biển.

 

Không còn cách nào khác, cậu ta thì có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng cô nàng tiểu thư mỏng manh Tô Nam này thì không.

 

Tô Nam nghĩ thầm, mình không thể chỉ ngồi chờ chết, bèn ra bờ biển nhặt những hòn đá dễ phản chiếu ánh sáng, xếp thành ký hiệu SOS thật lớn trên vách đá, nhỡ đâu có máy bay bay qua nhìn thấy thì sao!

 

Tiểu Hổ ấm ức, nhưng vẫn dùng đôi chân nhỏ xíu của mình lăn đá phụ cô.

 

“Phó tiên sinh…”

 

“Gọi tôi là Nghi Nghi đi.”

 

Phó Ngôn Nghi ung dung nhấp một ngụm nước ngọt quý giá, nháy mắt với cô, nở nụ cười thân thiện.

 

Tính cách tự nhiên, dễ gần của cậu ta khiến Tô Nam cảm thấy thoải mái.

 

Cô hơi sững lại, thôi kệ, cậu ta không thấy khó nghe thì cũng được.

 

“Nghi Nghi có ước nguyện gì không? Đợi về được rồi, tôi sẽ giúp cậu thực hiện.”

 

Phó Ngôn Nghi khựng lại, nhìn cô thật nghiêm túc và chân thành:

 

“Tôi thiếu tiền.”