Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 268: Cậu Ta Đi Nam Cực Thám Hiểm Rồi



Nam Cực ư?

 

Trong lòng Tô Nam bỗng chùng xuống. Người bạn kia sống c.h.ế.t còn chưa biết, nói gì đến việc đến cứu họ? Đúng là mơ mộng hão huyền.

 

Thì ra vòng vo cả buổi, cuối cùng vẫn không có chút hy vọng nào.

 

Sắc mặt Tô Nam trắng bệch. Trong khi đó Phó Ngôn Nghi thản nhiên lấy chiếc bật lửa chuẩn bị sẵn trong balo ra, nhóm lửa đun nước.

 

“Vậy… cậu cũng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài sao?”

 

Ánh mắt cậu ta chân thành nhìn cô, trực tiếp dập tắt tia hy vọng mong manh.

 

“Không thể.”

 

“Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện làm sao rời khỏi đây à?”

 

“Có chứ. Tôi từng nghĩ… dụ một kẻ ngốc đến đây, rồi khi người ta tới cứu người, tiện thể đưa tôi ra ngoài luôn. Dù sao thì tài liệu tôi cần tìm cũng gần như đủ rồi.”

 

Tô Nam: “…”

 

Thế có nghĩa là… cô chính là kẻ ngốc ấy sao?

 

Tin tức này lập tức xua tan chút an ủi mong manh ban nãy, khiến cô vừa buồn vừa tủi.

 

Phó Ngôn Nghi thuần thục chưng cất nước biển, rồi lại lọc thêm mấy lần, nếm thử một ngụm mới đưa phần còn lại cho cô:

 

“Uống đi, cô chắc cả mấy ngày nay chưa được uống nước rồi nhỉ?”

 

Tô Nam đỡ lấy, gật đầu:

 

“Từ lúc đến đây tôi chưa uống giọt nước nào.”

 

Cô còn nhớ, thứ cuối cùng mình uống trước khi đến chỗ quái quỷ này là ly champagne hoa hồng tiếp viên đưa trên máy bay.

 

Cô uống ừng ực vài ngụm là hết sạch, rồi nhìn cậu ta, giọng nhỏ xíu:

 

“Hết rồi sao?”

 

“Để lần sau đi.”

 

Ai bảo cô chỉ lấy về có chút xíu nước biển? Lọc xong chẳng còn được bao nhiêu.

 

“Còn cậu thì sao? Uống đủ không?”

 

Cô rõ ràng thấy cậu ta chỉ nhấp một chút. Phó Ngôn Nghi nhướng mày cười:

 

“Dân thám hiểm bọn tôi kể cả không có nước ngọt lẫn dụng cụ vẫn sống được thôi.”

 

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nước tiểu cũng có thể cứu mạng cơ mà.

 

Chỉ là nhìn dáng vẻ tiểu thư yếu ớt này, cậu ta đoán chắc cô thà c.h.ế.t chứ không đời nào dùng đến cách đó.

 

“Cậu ở đây lâu như vậy, vẫn giả làm người rừng sao?”

 

Tô Nam không kìm được hỏi, cô thật sự không hiểu, vì sao đám người rừng kia định thiêu sống cô, nhưng lại chẳng động đến cậu ta.

 

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Phó Ngôn Nghi gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Không thể trở thành kẻ địch của họ thì chỉ còn cách làm đồng loại. Trí tuệ của họ không cao đến mức có thể phân biệt ra.”

 

Tô Nam cũng gật đầu. Nếu bọn họ gặp nhau sớm hơn thì tốt biết mấy.

 

Đúng là tương phùng hận vãn, gặp nhau muộn màng.

 

Nghĩ đến cảnh mình suýt bị thiêu sống, cô vẫn còn run rẩy, hãi hùng.

 

Nếu không có cơn mưa kịp lúc, chắc giờ này cô đã thành tro bụi rồi.

 

Cô lại thoáng nghi hoặc:

 

“Vậy cậu biết tại sao họ lại định thiêu c.h.ế.t tôi không?”

 

“Có lẽ là để tế lễ, tôi từng đọc một cuốn tư liệu do Âu, Phi cùng xuất bản, trong một số bộ lạc nguyên thủy, nếu có kẻ lạ mặt hình dáng, hành động khác thường xuất hiện, họ sẽ tiễn lên trời để cầu phúc.”

 

“Nghi thức đó chính là lấy lửa làm dẫn, sau đó còn sẽ đưa cho cô món ăn ngon nhất của họ, để cô mang đi, phù hộ cho họ mùa màng lương thực dồi dào, nhưng nếu nghi lễ giữa chừng thất bại thì phải lập tức dừng lại. Cho nên khi mưa đổ xuống, tôi mới lập tức đưa cô chạy.”

 

Tô Nam mím môi, so ra thì cũng giống lời Tiểu Hổ từng nói.

 

Thôi, không nghĩ nữa, chuyện như vậy cả đời trải qua một lần là quá đủ rồi!

 

Tâm trạng u ám của cô nhờ vậy cũng vơi bớt phần nào. Có lẽ đây là khoảnh khắc cô thấy nhẹ nhõm nhất mấy ngày nay.

 

Cô mỉm cười, bỗng nhớ ra một điều quan trọng, thoáng nghi ngờ:

 

“Hòn đảo nhỏ này… trên bản đồ có hiển thị không?”

 

Theo lý mà nói, cô gặp nạn, nhà họ Tô chắc chắn không thể bỏ mặc.

 

Nếu không tìm thấy người trong khu vực máy bay rơi, họ hẳn phải mở rộng phạm vi tìm kiếm chứ, vậy mà đã ngần ấy ngày, vẫn không thấy chút động tĩnh nào, chẳng khác nào cả thế giới đã quên mất sự tồn tại của cô.

 

Không khỏi khiến cô nghi ngờ rốt cuộc hòn đảo này có thực sự tồn tại không?

 

Sắc mặt Phó Ngôn Nghi thoáng trầm xuống, cậu ta thở dài:

 

“Có thì có, nhưng…”

 

“Nhưng sao?”

 

Cậu ta ngẫm nghĩ rồi đáp:

 

“Nhưng nơi này bị liệt vào vùng cấm quốc tế. Quanh đây mấy trăm hải lý thường xuyên có hải tặc hoành hành. Bất cứ tàu thuyền của quốc gia nào đi qua đều có thể gây tranh chấp quốc tế và thiệt hại nghiêm trọng. Vì vậy, hải tặc đã dùng thiết bị đặc biệt che khuất đảo này khỏi vệ tinh định vị.”

 

Tô Nam nghẹn họng, cạn lời. Có thể t.h.ả.m hơn thế này nữa không?

 

Trong lòng cô nặng trĩu, như có tảng đá lớn đè lên ngực, khó thở vô cùng. Mỗi lần vừa nghĩ mình tìm thấy hy vọng sống lại lập tức bị một sự thật phũ phàng giáng thẳng xuống.

 

“Nghĩa là… chúng ta chỉ có thể ở yên đây, không ra ngoài được nữa sao?”

 

Máy bay, tàu thuyền cứu hộ đều sẽ không tìm đến nơi này, muốn mong chờ hải tặc ra tay cứu, chi bằng bị người rừng ăn thịt còn hơn.

 

Cảm nhận bầu không khí quá căng thẳng, Phó Ngôn Nghi mỉm cười, dịu giọng trấn an:

 

“Yên tâm, cô không phải một mình.”