Tô Kỳ c.h.ế.t lặng tại chỗ, những ngày này anh luôn không dám nghĩ, không dám đối diện với sự thật, lỡ đâu còn có một tia hy vọng thì sao?.Nhưng đến khi Tô Minh nói xong, anh đột nhiên khom người, run rẩy dữ dội. Một người đàn ông trưởng thành vậy mà lại bật khóc.
Dư Lâu đứng bên cạnh cũng đỏ mắt vì xúc động, đồng cảm sâu sắc.
Tô Minh lặng lẽ nhìn em trai, khẽ nói:
“Xin lỗi, anh đến muộn quá.”
Nếu không phải bị giam trong vụ nghiên cứu bí mật kia, anh đã sớm trở về rồi, nhưng với trí tuệ siêu phàm, anh phân tích hết thảy mọi chi tiết và khả năng, bình tĩnh sửa lại từng sai lệch nhỏ.
Thiết bị định vị gắn trên người Tiểu Hổ hoàn toàn không phản ứng, trên bản đồ vệ tinh cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, chắc hẳn đã bị một thiết bị công nghệ cao chặn tín hiệu.
Vì vậy, phạm vi tìm kiếm phải mở rộng ra vùng biển cách vị trí hiện tại của họ khoảng hai ngàn hải lý.
Tô Kỳ lập tức tập hợp mọi người, dừng việc tìm kiếm ở đây, chuyển hướng ngay.
Trong khi đó, Tô Minh liên tục dò bản đồ vệ tinh trên máy tính, tỉ mỉ quan sát tình hình cụ thể của vùng biển kia. Đảo nhỏ dày đặc, cũng đồng nghĩa với nguy hiểm trùng trùng.
Tửu Lâu Của Dạ
Anh khẽ trầm ngâm, còn Tô Kỳ thì phấn khởi gọi điện báo tin mừng cho Tô Dịch Phong, khuyên ông đừng vội đem tài sản đi quyên góp hết. Không ngờ lại bị mắng một trận té tát: “Lúc này còn nghĩ tới tiền, có còn là con người không hả!”
Tô Minh thấy Tô Kỳ ỉu xìu cụp mặt, lạnh nhạt cười khẩy:
“Đúng là đầu óc mù quáng.”
Tô Kỳ định cãi lại, nhưng nghĩ thôi vậy, ai bảo IQ của Tô Minh quả thật đè bẹp mọi người chứ?
Lúc này, thủ lĩnh đội lính đ.á.n.h thuê nghe nói phải tiến vào vùng biển kia thì cau mày phản đối, cả đội đều không muốn đi.
Tô Kỳ khó khăn lắm mới nhìn thấy hy vọng, làm sao có thể từ bỏ:
“Các anh cứ ra giá đi, tiền không thành vấn đề.”
Thủ lĩnh lắc đầu dứt khoát:
“Không phải chuyện tiền bạc, vùng biển ấy phức tạp vô cùng, chúng tôi e rằng vào rồi chẳng còn mạng mà ra. Các chính phủ cũng chưa từng cử lực lượng gìn giữ hòa bình tới đó, bởi nơi ấy chính là địa bàn của bọn hải tặc. Tổng bộ của chúng nằm ngay trên một hòn đảo trong khu vực, một khi tiến vào thì chỉ có đi mà không có đường về.”
Trái tim Tô Kỳ như bị dội một gáo nước lạnh, vội vã nhìn Tô Minh cầu cứu.
Giờ thì biết làm sao?
Tô Minh do dự một chút, liền cầm điện thoại vệ tinh gọi cho Tô Cẩn.
Trước khi gác máy, Tô Cẩn chỉ đáp gọn:
“Biết rồi, đợi tin.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh im lặng hẳn một phút, rồi mang theo điện thoại đến nhà họ Phó.
Tại biệt thự chính Phó gia, Phó lão gia đã giam Phó Dạ Xuyên trong phòng suốt hai ngày hai đêm.
Hắn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ thấy vỏ chai rượu vứt la liệt khắp nơi.
Cả người tiều tụy, chẳng còn chút sức sống, ôm chai rượu ngồi co ro trong góc, miệng không ngừng gọi tên Tô Nam. Lục Kỳ và Ngụy Thành đã khuyên nhiều lần nhưng vô ích.
Người đàn ông trước mặt họ không còn là bóng dáng của vị tổng giám đốc Phó lạnh lùng, kiêu ngạo, phong độ ngút trời ngày nào nữa, hắn thật sự đã bị Tô Nam hớp mất hồn rồi!
Ngay cả Tô Cẩn khi tới, chứng kiến cảnh đó cũng khẽ nhíu mày.
“Phó tổng, nếu tôi nói cho anh biết… Tô Nam có lẽ… vẫn còn có thể trở về thì sao?”
Nếu anh nhớ không nhầm, lúc Phó Dạ Xuyên mới tiếp quản tập đoàn Phó thị, các lãnh đạo trong công ty không phục, từng hợp nhau giăng bẫy.
Lúc đó, mấy con tàu chở dầu thô đang vượt Đại Tây Dương thì bị hải tặc tập kích, cướp sạch.
Ở nước ngoài, chính quyền lẫn quân đội đều không can dự vào loại tranh chấp quốc tế này. Người khác gặp chuyện, chỉ đành tự nhận lấy xui xẻo.
Nhưng Phó Dạ Xuyên lái một chiếc ca nô thẳng vào ổ hải tặc. Khi ai nấy nghĩ hắn chắc chắn bỏ mạng thì không chỉ sống sót trở về, mà còn đưa cả số dầu thô ấy về nguyên vẹn!
Sự kiện ấy năm đó chấn động cả trong lẫn ngoài nước.
Có thể thoát ra khỏi tay bọn hải tặc và khiến chúng tay trắng, Phó Dạ Xuyên là người đầu tiên. Cho nên, lần cứu viện này, nếu còn một tia hy vọng thì hy vọng duy nhất chỉ có thể đặt vào Phó Dạ Xuyên.
Bất kể hắn có say khướt hay không, Tô Cẩn cũng đem toàn bộ sự thật kể lại tường tận.
Nếu bọn hải tặc chỉ đòi tiền, mọi chuyện còn dễ tính, đáng sợ nhất là… chúng muốn lấy mạng.
Tô Cẩn vừa rời đi, Phó Dạ Xuyên liền bật dậy trong hoảng loạn, lập tức bảo Trần Miễn chuẩn bị máy bay, hắn phải đi ngay.
Hắn lấy từ két sắt ra một chiếc điện thoại cũ kỹ cùng một khẩu súng, rồi sải bước rời đi.
Người của Phó lão gia hoàn toàn không thể ngăn nổi Phó Dạ Xuyên đang như phát điên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước thẳng, nổi giận đến mức giậm chân.
Chỉ cần Tô Nam còn một tia sống sót, cho dù phải liều cả tính mạng, hắn cũng cam tâm!