Tô Nam mặt không cảm xúc, nhai từng miếng cá, chẳng nêm nếm gì, cô cũng không thấy được vị ngon nguyên chất.
Con cá ấy là do sóng biển đ.á.n.h dạt vào bờ, Phó Ngôn Nghi nhặt về, rồi dùng ít lá khô nhóm lửa nướng lên.
Tửu Lâu Của Dạ
Ngoài vị tanh mặn, hoàn toàn nhạt nhẽo vô vị.
Cô lẩm bẩm:
“Thèm món ăn của nhà hàng Pháp cổ trên phố Paris ở nước F quá đi, thêm một ly vang trắng thì đúng là hoàn hảo.”
Phó Ngôn Nghi đang hăng hái ăn uống, nghe thế thì nghiêng đầu nhìn cô, cười hí hửng rồi chồm lại gần:
“Tô Tô, cô không muốn ăn thì đưa cho tôi đi.”
Cậu ta vừa nói vừa vươn tay định lấy miếng cá trong tay cô.
Tô Nam né ngay, trừng mắt giữ khư khư, như bảo vệ của ngon.
“Cẩn thận không thì Tiểu Hổ c.ắ.n cậu bây giờ!”
Tiểu Hổ lập tức trợn mắt nhe răng, làm ra dáng vẻ hổ dữ gầm gừ.
Phó Ngôn Nghi thử thăm dò:
“Nếu cô thấy chán thì mặc đồ của đám người rừng đi, tôi dẫn cô vào bộ lạc của bọn họ xem một chút?”
Tô Nam lập tức lắc đầu. Chán thì chán, nhưng đâu có nghĩa là cô muốn đi nộp mạng!
Đừng nói mặc đồ của bọn họ, chỉ cần nghe hai chữ người rừng thôi, cô đã run cả người rồi. Tuyệt đối không đời nào!
Trên trời mây tan sạch, xanh thẳm như ngọc, gió biển lồng lộng, mát lạnh tự nhiên, nhưng Tô Nam chẳng buồn ngẩng đầu ngắm, chỉ thấy nôn nao mệt mỏi. Bao giờ mới thoát được những ngày tháng khủng khiếp thế này đây!
Đang chìm trong u ám, đột nhiên từ phía xa xa ngoài biển vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Chưa kịp để Phó Ngôn Nghi phản ứng, Tô Nam đã lao ra, trèo lên chỗ cao, hướng về chiếc bóng nhỏ xíu ngoài khơi, liều mạng vẫy tay.
“Cứu mạng…!”
Chiếc ca nô càng lúc càng gần, tiếng động cơ cũng dần rõ hơn, nhưng còn chưa kịp mừng, Phó Ngôn Nghi đã kéo lấy tay cô chạy, giọng lạnh băng quả quyết:
“Chạy mau, là hải tặc đấy!”
Mặt Tô Nam lập tức trắng bệch, im bặt, ôm vội Tiểu Hổ mà chạy.
Phó Ngôn Nghi nhìn cô chạy trối c.h.ế.t nhanh nhẹn thế, suýt thì bật cười vì tức giận lẫn buồn cười.
“Chạy vào sâu trong rừng đi!”
Tô Nam run giọng hỏi, chân vẫn không ngừng bước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng… trong đó chẳng phải có người rừng sao?”
“Còn đỡ độc ác hơn hải tặc nhiều!”
Cũng đúng!
Hai người chạy không dám quay đầu, gió lạnh quất vào mặt đau rát.
Họ thở dốc đến muốn nổ phổi, nhưng chẳng dám dừng lại, tình cảnh còn căng thẳng hơn cả đêm hôm trước!
Bởi vì phía sau, tiếng chân dồn dập và những tràng cười ngông cuồng vang lên, kèm theo mấy phát s.ú.n.g thị uy.
Giống như một trò săn đuổi dã man và nguyên thủy, mà họ… chính là con mồi.
Chưa bao giờ Tô Nam thấy sợ hãi dồn đến nhanh thế, từng sợi thần kinh căng như dây đàn, run lẩy bẩy.
Bất chợt, chân cô trượt một cái, đầu gối đập mạnh xuống đất, tiếng nặng nề vang lên, như xương gãy vụn!
Phó Ngôn Nghi quay đầu, thấy cô đau đến c.ắ.n chặt môi, mặt trắng bệch. Cậu ta toan chạy lại cõng thì cô gạt ra, nghiến răng chống tay đứng dậy, cố gượng nở một nụ cười nhợt nhạt:
“Giữ sức đi, tôi còn chạy được.”
Phó Ngôn Nghi nhìn cô một cái, gật đầu, lập tức kéo tay cô chạy tiếp, không dừng lấy một giây.
Đầu gối đau đến tê dại, như chân sắp phế đi, nhưng cô không cho phép mình ngã xuống, vẫn cố cắm đầu lao lên. Trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, tố cáo sự chịu đựng ấy.
Tiếng s.ú.n.g sau lưng ngày càng gần, tiếng chân đuổi sát dần.
Tim Tô Nam đập thình thịch, như có bàn tay siết chặt lấy cổ họng, ý chí và thể lực quằn quại chống chọi nhau, nhưng cô không do dự, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh duy nhất của bản năng mà chạy!
Gió lạnh quất vào, xen lẫn tiếng súng, họ không dám lơi là nửa nhịp.
Mặt mũi càng lúc càng u ám, chỉ còn cách liều mạng tăng tốc.
Bọn hải tặc chắc chắn đã nhìn thấy ký hiệu SOS mà cô xếp bằng đá nên mới lần đến đây.
Trong tầm mắt, phía bộ lạc người rừng bốc lên một cột khói đen. Họ đồng loạt thở phào, Phó Ngôn Nghi kéo cô men theo đường vòng phía sau, nấp vào sau một gốc đại thụ um tùm.
Đây chính là chỗ họ từng để mấy bó cành khô. Trên đó vẫn còn phảng phất mùi tanh dầu cá cô từng ngửi thấy.
“Đoàng!”