Nghe thấy cái tên ấy, nước mắt Tô Nam suýt trào ra, vui mừng đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên.
“Anh tôi đến rồi!”
Cô vốn đã tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t ở nơi này!
Ngực như bị đè nặng bởi vô số tảng đá, sắp không còn chống đỡ nổi.
Tiếng động cơ rền rĩ không ngớt bên tai, tựa như đang gọi họ quay về. Tô Nam chưa bao giờ cảm thấy tiếng trực thăng lại dễ nghe đến thế, như một ngọn lửa hy vọng, một ánh sáng bình minh kéo cô từ ranh giới sinh tử trở lại.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô chạy nhanh gấp đôi ngày thường.
Sắc mặt Phó Ngôn Nghi cũng đầy kích động, vừa tìm một con đường khác vòng ra, vừa quay đầu lại nhìn cô.
“Tô Tô, chúng ta phải cùng nhau trở về. Cô sẽ không bỏ rơi tôi chứ?”
Tô Nam vui mừng mỉm cười:
“Đương nhiên rồi!”
“Sau khi về, bất kể có chuyện gì… cô cũng không được mặc kệ tôi.”
“Yên tâm, nửa đời sau vinh hoa phú quý của cậu, tôi lo hết!”
Cô tưởng cậu ta sợ mình trở mặt phủi tay. Chẳng phải chỉ là một cậu em trai thôi sao? Cô nuôi nổi mà!
Trong cơn phấn khích, cô không để ý dưới chân bị cành cây vấp ngã, đau đến mức mặt mày trắng bệch.
Phó Ngôn Nghi vội vàng đỡ cô dậy.
“Đừng hấp tấp. Nếu đây là bẫy thì chẳng phải chúng ta tự chui đầu vào lưới sao?”
Tô Nam lắc đầu, giọng đầy kích động và tin tưởng:
“Không đâu, nhất định không phải bẫy! Nhất định là anh trai tôi. Anh ấy là thiên tài IQ cao nhất!”
Chỉ cần định vị được Tiểu Hổ, chắc chắn anh ấy sẽ biết cô ở đâu!
Hai người bất chấp tất cả mà chạy gần nửa giờ.
Tô Nam vấp ngã mấy lần, quần áo rách tả tơi, dơ bẩn đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
Đôi tay vốn trắng trẻo mềm mại nay chi chít vết thương, m.á.u loang lổ, nhìn mà kinh hãi, nhưng cô hoàn toàn chẳng để tâm, không một tiếng kêu đau.
Rốt cuộc thoát khỏi khu rừng, trước mắt là bờ biển trải dài với đá ngầm và bãi cát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba chiếc trực thăng đang chờ sẵn, cánh quạt xoay tít, tạo ra tiếng ầm ầm rung trời.
Xa xa ngoài khơi, tám chiếc xuồng cao tốc đang áp sát. Mỗi chiếc có sáu, bảy gã đàn ông ngoại quốc cao to vạm vỡ, ai nấy đều cầm súng, đeo kính đen, trận thế nghiêm ngặt.
Gió biển cuồn cuộn cuốn theo sóng lớn, vỗ ầm ầm vào vách đá. Khung cảnh hùng vĩ mà lạnh lẽo, toát ra sát khí bức người khiến người ta run rẩy.
Tình thế ấy, trông thế nào cũng chẳng giống đến để cứu người.
Đặc biệt là ba gã ngoại quốc mặc quân phục, đứng gần nhất, mỗi người vác một khẩu súng, thản nhiên hút thuốc.
Một luồng khí lạnh buốt dâng trào từ đáy lòng Tô Nam, sợ hãi thấm tận xương tủy!
Lúc này, ánh mắt bọn họ dán chặt vào Tô Nam và Phó Ngôn Nghi, ánh nhìn vừa hứng thú vừa hiểm độc, khiến da đầu tê dại. Chúng không hẹn mà cùng phá lên cười, điệu cười ngông cuồng đến rợn người.
Sắc mặt hai người Tô Nam và Phó Ngôn Nghi đều trắng bệch như gặp ma.
Bàn tay Phó Ngôn Nghi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô khẽ run run:
“Hải… hải tặc!”
Tô Nam cố gắng trấn định, nhưng trái tim đã không thể bình tĩnh nổi.
Trực giác luôn chính xác, nhìn ba kẻ vác s.ú.n.g đó, cô biết ngay chúng chính là đám hải tặc vừa truy sát họ!
Sau khi bị người rừng xua đuổi, chúng lại mai phục ở đây chờ săn mồi!
Lần này thì xong rồi, chính họ đã tự giao mình vào tay giặc.
Tô Nam đứng c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng, trái tim như ngâm trong băng giá, lạnh lẽo thấu xương.
Tuyệt vọng ập đến dữ dội, như mây đen vần vũ trùm kín đỉnh đầu. Cô chỉ muốn bật khóc, muốn c.h.ế.t cho xong.
Tại sao số phận cứ lần lượt xô đẩy cô đến tận cùng giới hạn sống còn?
Ba tên hải tặc vứt điếu thuốc, liếc nhau một cái, rồi từ tốn bước về phía hai người. Con mồi đã nằm gọn trong tay, việc gì phải vội?
Tô Nam c.ắ.n chặt răng, cưỡng ép bản thân đè nén nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng.
“Chạy đi…”
Giọng Phó Ngôn Nghi khẽ run rẩy:
“Không được… tôi sợ lắm, chúng có súng.”