Một tràng s.ú.n.g vang lên, đám người rừng hoảng hốt, cảnh giác nắm chặt gậy gộc, đồng loạt đứng bật dậy.
Tô Nam và Phó Ngôn Nghi nhìn nhau, gương mặt cậu ta hiếm khi nghiêm trọng như vậy. Cậu ta giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu im lặng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại. Người rừng chạy nhốn nháo, giẫm lên cành lá phát ra những tiếng răng rắc chói tai. Bọn họ vừa chạy vừa la hét thứ ngôn ngữ kỳ quái, nghe như lời cảnh cáo đầy uy nghiêm.
Tửu Lâu Của Dạ
Tiếng c.h.ử.i rủa thô lỗ của hải tặc xen lẫn tiếng s.ú.n.g nổ, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng cực độ.
Hải tặc dựa vào s.ú.n.g nên chẳng mảy may sợ hãi đám người rừng, nhưng số lượng lại ít hơn, đạn d.ư.ợ.c cũng có hạn, khó chiếm được lợi thế.
Điều khiến chúng tức tối nhất chính là bọn chúng bám theo con mồi tới đây, nhưng ngoài một đám người rừng thì chẳng thu hoạch được gì, rõ ràng là bị đùa giỡn!
“Quỷ tha ma bắt, chỗ này lại có cả người rừng? Giết bọn chúng chẳng khác nào phí đạn!”
“Nghe nói có tên thám hiểm quanh đây, không biết có phải con cá béo bở không?”
“Bắt thử xem, không béo thì giết!”
Chỉ có ba tên hải tặc, nhưng tiếng chúng nói tiếng Anh vọng tới tai lại khiến người nghe sởn da gà.
Tim Tô Nam như treo lên tận cổ, trái tim đập dữ dội sắp nhảy khỏi lồng ngực!
Ba tên kia bắt đầu nổ s.ú.n.g bừa bãi, không rõ có ai bị thương không, chỉ thấy nhiều người rừng hoảng loạn bỏ chạy tán loạn. Những vũ khí thô sơ bằng cành cây của người rừng sao đấu nổi s.ú.n.g ống?
Hải tặc lục lọi khắp bộ lạc, đá tung lều trại, đạp đổ đống củi. Mấy người rừng yếu ớt bị chúng tàn nhẫn hất ngã sang một bên.
Tiếng gào thét, kêu khóc của người rừng hòa cùng tiếng cười khoái trá, cuồng ngạo của bọn hải tặc, đan xen thành một bản nhạc chói tai ghê rợn.
Tiếng ồn ào ấy ngày càng gần, như thể ngay sát sau gốc cây nơi Tô Nam và Phó Ngôn Nghi đang trốn.
Tô Nam nín thở, toàn thân cứng ngắc, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác như trên đỉnh đầu đang có ánh mắt dõi thẳng xuống, lạnh buốt da đầu, như từng tấc từng tấc xô họ vào cõi chết. Quá trình đó vừa dài dằng dặc vừa tra tấn, khiến sống lưng cô nổi đầy gai ốc.
Làm sao bây giờ?
“A!”
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người rừng gầm lên, dẫn đầu phản công hải tặc!
Ngay sau đó, một tên hải tặc c.h.ử.i rủa, vội vàng né tránh đòn tập kích bất ngờ.
Cơ hội ấy khiến Tô Nam và Phó Ngôn Nghi đồng loạt thở phào.
“Đừng g.i.ế.c bọn chúng! Người rừng kéo đến đông lắm, động vào sẽ chọc giận cả bộ lạc! Rút trước đi!” Một tên hải tặc hét to.
Cục diện xoay chiều rất nhanh, người rừng lúc trước bỏ chạy tán loạn, nay đồng loạt quay lại, đoàn kết bất ngờ, ai nấy vung gậy gộc điên cuồng phản kích.
Bọn hải tặc tức tối nhưng buộc phải rút lui, nếu không, khi đạn hết, bị người rừng bắt lại chắc chắn không còn đường sống.
Chúng bỏ chạy rất nhanh, nhưng vẫn kịp b.ắ.n bị thương mấy người rừng. Đám còn lại liền gào thét, hò nhau truy đuổi.
Tô Nam và Phó Ngôn Nghi nhìn nhau, hai gương mặt trắng bệch sau đó cùng nở nụ cười gượng gạo như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng Phó Ngôn Nghi vẫn không hề thả lỏng, ánh mắt đầy cảnh giác, dò xét tứ phía xem còn người rừng nào quanh đây không.
“Đổi đường đi, tránh mặt đám người rừng.”
Tô Nam hoàn toàn tin vào kinh nghiệm của cậu ta, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người vừa chuẩn bị rời đi thì bỗng từ không trung vang lên tiếng động cơ ù ù, nghe như tiếng cánh quạt trực thăng, hơn nữa không chỉ một chiếc!
Ngay lúc ấy, Tiểu Hổ bất ngờ chui ra khỏi túi áo của Tô Nam.
“Có người đã giải mã mật mã định vị của con rồi, bắt đầu dùng vệ tinh để truy dấu vị trí của con. Mẹ ơi, khả năng lớn là Thẩm Mặc Mặc hoặc đại thần Tô Minh!”