Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 276: Cô Ta Đáng Giá Bao Nhiêu



Khoảnh khắc giằng co ấy, mây đen dày đặc treo lơ lửng trên biển, gió bão sắp ập đến, nhưng mặt biển lại tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể đang báo hiệu cho một trận kịch liệt sắp xảy ra.

 

Hai bên đối mặt trong c.h.ế.t chóc, ánh mắt giao nhau, bầu không khí âm trầm lạnh lẽo, căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ liền bùng nổ.

 

Đối diện là đám hải tặc được huấn luyện nghiêm ngặt, g.i.ế.c người không chớp mắt, mà Tô Nam chỉ là một kẻ sống sót vô tình trôi dạt đến đây, nhưng trong cô không hề có chút sợ hãi. Cánh tay cầm s.ú.n.g vững vàng không run, nòng s.ú.n.g lạnh băng chĩa thẳng vào đầu gã hải tặc đang bị cô giẫm dưới chân, ép gã không dám nhúc nhích.

 

Ngẩng đầu, ánh mắt cô kiên định lạnh lùng, nhìn thẳng vào hàng chục nòng s.ú.n.g đang nhắm về phía mình.

 

Phó Ngôn Nghi thấy vậy, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm. Hai chân mềm nhũn, cậu ta không kiềm được mà quỵ xuống đất.

 

Tô Nam liếc nhìn cậu ta một cái, rồi dùng tiếng Trung dặn dò, bởi đám hải tặc không hiểu.

 

“Đừng sợ. Đứng sau lưng tôi, chỉ cần s.ú.n.g nổ, cậu lập tức chạy về phía sau, đừng quay đầu.”

 

Phía sau là rừng, cơ hội sống sót sẽ lớn hơn!

 

Phó Ngôn Nghi giật mình. Cậu ta vốn là một nhà thám hiểm, từng trải qua bao hiểm nguy, thiên nhiên khắc nghiệt, không thức ăn, không nước, không lửa…

 

Cậu ta từng thoát khỏi sự tấn công của thổ dân, từng sống sót sau khi rơi xuống vách núi, thậm chí từng gặp bọn cướp biển ngoài khơi… Tất cả cậu ta đều vượt qua, nhưng lúc này, cậu ta run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận xương tủy.

 

Cảm giác ngạt thở khi cái c.h.ế.t cận kề khiến da đầu tê dại, lòng bàn chân lạnh ngắt.

 

Trước mặt tử thần, con người vĩnh viễn nhỏ bé, run rẩy và bất lực.

 

Cảnh tượng này, e rằng cả Hollywood cũng không thể tái hiện, thế mà cái cô nàng kiêu kỳ khó chiều Tô Nam kia lại nói gì?

 

Bảo cậu ta đừng sợ? Bảo cậu ta đứng sau lưng cô ấy? Bảo cậu ta đừng quay đầu lại?

 

Phó Ngôn Nghi nghiến răng, dựng thẳng sống lưng, đôi mắt hoảng loạn dần bị ý chí đè nén.

 

Cậu ta có thể để một người phụ nữ chắn trước mặt mình sao?

 

“Tôi không chạy. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô!”

 

Lúc nói ra câu đó, cậu ta chỉ thuận miệng, nhưng giờ phút này, nó trở thành một lời hứa khắc cốt ghi tâm.

 

Tô Nam còn định khuyên cậu ta chạy, bởi sống thêm một người là tốt một người, nhưng lời chưa kịp thốt ra, đối diện, một tên hải tặc đã mất kiên nhẫn, ra lệnh bằng tiếng Anh:

 

“Đừng lải nhải nữa, bắn!”

 

Sắc mặt Tô Nam lập tức biến đổi, thầm kêu không ổn.

 

Gã đàn ông dưới chân cô hẳn không phải nhân vật quan trọng gì, nếu không, đồng bọn đã chẳng coi rẻ tính mạng gã đến vậy.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, cô cảm nhận rõ sát khí lạnh lẽo từ động tác không chút chần chừ của bọn chúng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khóe mắt cảnh giác lia nhanh, bên trái cách mấy chục mét có một tảng đá ngầm, vị trí tốt để ẩn nấp.

 

Một khi s.ú.n.g nổ, khẩu s.ú.n.g trong tay cô cũng chẳng có nhiều đạn. Kẻ địch đông đảo, cơ hội chiến thắng gần như bằng không, cô có thể kéo dài trong bao lâu?

 

Bất kể từ góc độ nào mà nói, cô đều chắc chắn thất bại!

 

“Khoan đã…”

 

Cô hít sâu một hơi, nói bằng tiếng Anh:

 

“Chúng ta có thể thương lượng.”

 

Tên hải tặc đối diện cười khẩy, ánh mắt lạnh buốt không để lộ nửa phần nhân nhượng.

 

Hơi thở của gã toát ra sự bạo tàn khủng bố, khiến người ta rợn gáy.

 

Tô Nam vẫn cố nói tiếp:

 

“Bàn về điều kiện của các anh. Tôi ngồi trên máy bay gặp nạn, lạc đến đây, chúng ta không có mâu thuẫn lợi ích gì, các anh thả chúng tôi đi, có thể đưa ra giá.”

 

Tên hải tặc nheo mắt, gương mặt dữ tợn bừng lên nụ cười lạnh lẽo đầy khinh miệt.

 

“Giá? Cô nghĩ cô đáng giá bao nhiêu?”

 

Tô Nam vừa định mở miệng, gã đàn ông bị cô khống chế bất ngờ bật dậy, phản công, vung nắm đ.ấ.m về phía cô.

 

Cô buộc phải lùi lại hai bước, nhân cơ hội tung một cú đá, hất Phó Ngôn Nghi sang phía tảng đá ngầm bên kia.

 

“Còn chần chừ gì nữa? Để một người đàn bà sỉ nhục thế kia mà không nổ súng?”

 

Tên hải tặc thấp bé gầy gò lạnh lùng quát.

 

Lời vừa dứt, tiếng s.ú.n.g đồng loạt vang lên!

 

Cùng lúc, phản ứng của Tô Nam nhanh như chớp.

 

Cô lập tức nằm rạp xuống, lao vội về phía tảng đá ngầm thấp hơn để che chắn.

 

“Đoàng đoàng đoàng!”

 

Loạt đạn rít lên, xé nát bầu trời!

 

Tửu Lâu Của Dạ

Viên đạn ghim vào đá tóe lửa, mảnh đá b.ắ.n tung tóe. Đạn sượt qua bên tai, bỏng rát da thịt.

 

Máu trong người sôi trào, toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại, cái c.h.ế.t gần trong gang tấc!