Trong màn mưa đạn dày đặc, Tô Nam bỗng nhớ lại bốn năm trước, ở một con phố châu Âu, nơi từng xảy ra trận tàn sát sinh tử.
Con phố vốn yên bình, lãng mạn bỗng chốc bị một quả b.o.m khủng bố xé toạc, chúng điên cuồng tấn công vô số dân thường. Cô vì muốn cứu một đứa trẻ ba tuổi mất cả cha lẫn mẹ, đã bất chấp nguy hiểm, lao ra khỏi vùng an toàn.
Quả b.o.m nổ ngay bên cạnh, sức công phá kinh người, dù nhanh đến đâu cũng không thể thoát.
Cô và đứa bé bị hất tung lên bởi luồng xung kích khủng khiếp, tưởng như sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Đúng vào giây phút sinh tử ấy, một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi phủ lên người cô.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Phó Dạ Xuyên, từ khoảnh khắc ấy, cô đã nợ hắn một mạng.
Hắn mặc quân phục của nước Z, sau lưng thấm đẫm m.á.u tươi, nhưng gương mặt vẫn kiên nghị, bình thản.
Thấy Tô Nam và đứa trẻ bình an, hắn lập tức xoay người, tiếp tục cứu người khác, đồng thời hỗ trợ cảnh sát địa phương bắt giữ hàng loạt phần tử khủng bố bỏ chạy.
Chính trận đ.á.n.h ấy đã khiến bọn khủng bố khắc ghi cái tên Phó Dạ Xuyên, người lính nước Z.
Đòn trả thù đến nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.
Lần thứ hai gặp hắn là ở một sới đấu quyền đen dưới lòng đất.
Vô số tay đ.ấ.m m.á.u lạnh vây quanh, đ.á.n.h hắn đến toàn thân bê bết máu, thương tích chồng chất, ý thức gần như mất đi. Chỉ cần hắn gắng gượng đứng dậy, lập tức sẽ bị tấn công bất ngờ, đ.á.n.h ngã xuống đất, đến c.h.ế.t mới thôi.
Họ muốn hắn chết!
Xung quanh người xem phẫn nộ nhưng không ai dám đứng lên phản kháng.
Trong bóng tối, vang vọng tiếng cười man rợ:
“Nhìn cái tên nước Z tự cao tự đại này đi! Ngốc nghếch, ảo tưởng làm anh hùng sao?”
“Ha ha ha! Đúng là trò cười! Có gan thì tiếp tục đ.á.n.h đi…”
“Được thôi, chỉ cần có kẻ nào dám đưa mày rời khỏi đây, chỉ cần mày còn sống mà bước ra được, bọn tao sẽ bỏ qua! Ha ha ha…”
Chúng chắc chắn rằng, sẽ chẳng có ai dám dính líu, nhưng Tô Nam nghe thấy.
Trong bóng tối, không ai chú ý đến một người phụ nữ. Cô không do dự, lao lên, một cước nhanh như chớp, đá thẳng vào hạ bộ của đối thủ.
Tiếng hét t.h.ả.m vang lên, cục diện lập tức đảo ngược.
Tô Nam cõng hắn trên vai, trong ánh mắt kinh ngạc của đám đông, từng bước, từng bước đưa hắn ra khỏi chốn địa ngục.
Trước mắt, cánh cửa tựa cung điện dần mở ra, ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, xé toang bóng đêm.
Phó Dạ Xuyên đã hôn mê, cô chỉ kịp giao hắn cho đồng đội của hắn, khoảnh khắc đó, cô coi như đã trả nợ xong một mạng.
…
Tửu Lâu Của Dạ
Nước mắt mờ nhòe, Tô Nam không biết vì sao, ngay trong giây phút sinh tử ngàn cân treo sợi tóc này, cô lại nhớ đến Phó Dạ Xuyên.
Có lẽ, hắn sẽ chẳng bao giờ biết, rằng họ đã quen nhau trước khi kết hôn.
Rằng, cô đã yêu hắn từ sớm, sớm hơn hắn từng nghĩ rất nhiều.
Đạn bay vù vù, gió biển gào thét, cục diện đã không thể đảo ngược, mỗi một giây đều đầy rẫy tử vong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Ngôn Nghi thấy cô thất thần, liền hét toáng:
“Tô Nam, mau núp cho kỹ!”
“Đoàng đoàng đoàng!” Tiếng s.ú.n.g liên hồi không ngớt.
Sự áp chế tuyệt đối của đám hải tặc chẳng khác nào tra tấn, khiến từng khắc trôi qua, cô đều sống chẳng bằng chết!
Tô Nam khép mắt lại, hít một hơi thật sâu. Bất chợt, cô giương súng.
Không quan tâm nữa, dù c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t có giá trị!
Cô bất ngờ xoay người, lóe ra từ phía tảng đá, bóp cò.
“Đoàng!”
Cô chắc chắn phát s.ú.n.g vừa rồi đã găm trúng vai một tên.
Cô không g.i.ế.c người, bởi cô không giống chúng, nhưng sự kiềm chế ấy lại càng lộ rõ sự ngạo nghễ điên cuồng.
Dù sao cô vốn đã học qua b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp.
Phản kích của cô khiến đám hải tặc giận dữ gấp bội, điên cuồng dồn hỏa lực về phía cô.
Đạn như mưa rơi, b.ắ.n sượt qua người dễ dàng như trò đùa!
Cô không dám xả hết băng đạn trong một lần.
Trong đầu thoáng tính toán có thể cầm cự được bao lâu, một phút? Hay hai phút?
Sinh mạng của cô đã gần kề điểm kết thúc.
Phó Ngôn Nghi ở phía bên kia gào c.h.ử.i bằng tiếng Anh, càng c.h.ử.i càng hăng, cố ý thu hút hỏa lực thay cô.
Khóe môi Tô Nam khẽ nhếch, tái nhợt nhưng vẫn bật ra một nụ cười, không do dự siết cò.
“Đoàng!”
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên, phát s.ú.n.g thứ hai trúng ngay chân một tên đang chuẩn bị nhảy bổ về phía cô.
Cơn thịnh nộ của bọn hải tặc như bão tố, lập tức tản ra, từ bốn phía bao vây b.ắ.n giết.
Không còn đường thoát, Tô Nam hiểu rõ, phía trước chỉ là con đường chết. Phó Ngôn Nghi thôi không mắng c.h.ử.i nữa, quay đầu hét với cô một câu kỳ quặc:
“Tô Tô, cô thật tuyệt! Tài năng của cô đã hoàn toàn lấn át vẻ đẹp của cô rồi!”
Sắp c.h.ế.t đến nơi mà cậu ta vẫn không quên tán dương nịnh nọt.
Tô Nam cười đáp lại, nụ cười nhợt nhạt đầy chua xót:
“Không, chủ yếu vẫn là nhờ nhan sắc.”
Cô dứt khoát bóp cò lần nữa…
“Cạch!”
Không còn đạn nữa rồi.