Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 280: Cậu Hy Vọng Đó Là Cô Ấy Sao?



Phó Dạ Xuyên lên trực thăng, ôm chặt Tô Nam đang hôn mê bất tỉnh, toàn thân đầy máu, không chịu buông tay. Hắn thậm chí còn lặng lẽ rơi lệ.

 

Trên máy bay toàn là những chiến hữu cũ, thấy cảnh này, ai nấy đều sững sờ, không thốt nên lời.

 

May mà trong số đó có quân y Giang Triết đã kịp thời làm sơ cứu. Đợi đến khi lên siêu tàu mới tiến hành phẫu thuật.

 

Trong suốt quá trình mổ lấy đạn, Phó Dạ Xuyên đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi gương mặt Tô Nam, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ biến thành một giấc mơ.

 

Mỗi bước thủ thuật của Giang Triết, hắn căng thẳng hơn bất cứ ai, mồ hôi ướt đẫm, gương mặt căng cứng không biết là vì tức giận hay đau đớn.

 

Phẫu thuật xong, Giang Triết lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn hắn:

“Cả đời tôi chưa từng làm ca mổ nào nhục nhã thế này! Mỗi lần d.a.o rạch xuống, cậu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Sao hả? Muốn trút giận lên người tôi à?”

 

Phó Dạ Xuyên im lặng, đôi mắt đỏ ngầu căm nén nhìn thẳng.

 

Giang Triết giận đến mức bỏ đi, nếu không phải là chiến hữu thân tình, e rằng đã trở mặt từ lâu.

 

Bên cạnh, Tô Minh vẫn dõi theo, trong lòng dần d.a.o động. Hành động của Phó Dạ Xuyên khiến anh không còn lý do gì để tiếp tục chống đối người đã cứu mạng em gái mình.

 

Tô Kỳ thì tranh giành kịch liệt, muốn được chăm sóc Tô Nam, nhưng lần nào cũng bị Phó Dạ Xuyên đông người áp chế, thẳng tay đuổi ra ngoài, khiến anh tức giận mắng hắn là đồ khốn.

 

Chỉ có Tô Minh là không ngăn cản. Bởi anh hiểu rõ tình cảm Phó Dạ Xuyên dành cho Tô Nam sâu sắc hơn bất kỳ ai tưởng tượng.

 



 

Phó Dạ Xuyên đứng trên boong tàu, dáng vẻ nghiêm nghị mà phức tạp.

 

Trong tay hắn là bức ảnh chụp trên đường phố Châu Âu, đầu ngón tay siết đến trắng bệch.

 

Bức ảnh này từng khiến người ta chấn động, nên vẫn được treo trong quán cà phê đối diện sào huyệt Hắc Quyền Bang.

 

Trong ký ức của hắn, chỉ nhớ có một người phụ nữ quay lưng về phía mình, dắt hắn mở ra cánh cửa như cung điện, ánh sáng xuyên qua bóng tối, khiến sinh mệnh hắn được tái sinh.

 

Mà trong bức ảnh là gương mặt chính diện của cô chiếc váy đỏ rực rỡ, kiêu sa lộng lẫy.

 

Sau lưng cô, bóng tối mịt mùng phủ kín hình bóng hắn, Phó Dạ Xuyên khi đó toàn thân bê bết máu, hôn mê bất tỉnh, vô cùng nhếch nhác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn cô, ánh mắt kiên định, từng bước vững vàng dẫn hắn thoát khỏi địa bàn Hắc Quyền Bang.

 

Khi nhìn thấy khoảnh khắc ấy, ánh mắt Phó Dạ Xuyên rung động, viền mắt đỏ hoe. Trên người người phụ nữ này, sự dũng cảm và rực rỡ giao hòa, hắn tự hỏi mình thật sự đã hiểu hết về cô ấy chưa?

 

“Người trong ảnh… thật sự là Tô Nam sao?”

 

Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp như chạm vào đáy lòng người nghe.

 

Tô Minh liếc sang, ánh mắt nhạt nhòa, khóe môi khẽ nhếch:

“Phó tổng… anh hy vọng là cô ấy sao?”

 

Đôi môi Phó Dạ Xuyên mím chặt thành một đường thẳng. Trong đầu hắn, hàng loạt câu hỏi rối loạn chồng chéo:

 

Cô ấy vì sao lại xuất hiện ở đó? Vì sao lại là người đưa hắn ra ngoài? Vì sao chưa bao giờ cô nhắc đến chuyện này?

 



 

Hắn tìm không thấy câu trả lời, nhưng linh cảm mách bảo: Đáp án kia, có lẽ nặng nề hơn cả tính mạng hắn.

 

Môi hắn khô khốc, còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã vang lên tiếng hét to của Tô Kỳ:

 

“Tô Nam tỉnh rồi! Bác sĩ đâu?”

 

Toàn thân Phó Dạ Xuyên chấn động, trong đầu chẳng còn gì, hắn lao thẳng vào trong.

 

Tô Minh chỉ mỉm cười nhạt, cúi xuống xoa đám lông của Tô Tiểu Hổ, rồi cũng chậm rãi bước vào.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Con mèo nhỏ híp mắt thoải mái cọ vào lòng anh, miệng lẩm bẩm:

“Mẹ không thích chú ấy nữa đâu. Mẹ tỉnh lại rồi sẽ không muốn gặp chú ấy đâu. Phó Dạ Xuyên là đồ đáng ghét!”

 

Tô Minh vỗ nhẹ:

“Đừng nói bậy.”

 

Rồi bỗng nhớ ra điều gì, anh khẽ cười:

“À, là Thẩm Mặc Mặc đã cài đặt cho nhóc ghét cậu ta. Để chú sửa lại cho nhé.”