Trước khi trực thăng khổng lồ cất cánh, Phó Dạ Xuyên đứng ở đó, đối diện với cơn gió biển rít gào, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm.
Giọng hắn dứt khoát, từng chữ lạnh như băng:
“Trong tài khoản của mày đã chuyển ba lần số tiền, một trăm năm mươi tỷ đô la.”
Một người năm mươi tỷ, hắn trả cho ba người. Xuất thủ hào phóng đến mức khiến người ta nghẹt thở!
Tên thủ lĩnh hải tặc nghe vậy, ánh mắt tối tăm như ưng lại lập tức lóe lên tia tham lam, nụ cười tham tàn nở rộ. Chuyến này quả là không uổng công!
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo…
“Đoàng!”
Tiếng s.ú.n.g vang rền!
Nụ cười trên gương mặt tên hải tặc thấp gầy chợt cứng lại, n.g.ự.c gã nổ tung máu, đỏ thẫm lan rộng. Cả bầu không khí kinh hoàng c.h.ế.t lặng.
Phó Dạ Xuyên nét mặt hờ hững, hoàn toàn không quan tâm liệu có chọc giận đối phương hay không.
Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, giọng điệu trầm như vực thẳm:
“Phát s.ú.n.g này, tính cho mày.”
Không ai được phép động đến mạng của Tô Nam. Viên đạn nơi n.g.ự.c cô, nhất định phải có kẻ trả giá bằng máu!
Ba người, một trăm năm mươi tỷ đô la. Không nhiều, không ít, vừa vặn.
Phát s.ú.n.g ấy khiến cục diện vừa tạm hòa hoãn lại lập tức căng như dây đàn, hai phe đồng loạt giương súng, sát khí giằng co ngút trời, nhưng so với vũ khí hạng nặng và quân số hùng hậu mà Phó Dạ Xuyên mang đến, đám hải tặc chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng.
Hơn mười chiếc trực thăng khổng lồ bao vây trên không, tạo thành thế trận kín kẽ.
Bóng tối đè nặng, áp lực trùm lên toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Cho dù hải tặc có cam tâm đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn trực thăng khổng lồ chở Phó Dạ Xuyên và người của hắn biến mất vào chân trời.
…
Trên một chiếc tàu lớn, cách đó hai ngàn hải lý. Biển động nhẹ, con tàu chòng chành.
Trong khoang, Tô Nam ngủ mê man, giấc ngủ chẳng yên lành.
Trong đầu cô hết lần này đến lần khác hiện lên cảnh né tránh mưa b.o.m bão đạn. Vô số viên đạn lướt ngang đầu, cô chạy mãi, chạy không thấy điểm dừng.
Bất ngờ, dưới chân trống rỗng, cô rơi thẳng vào vực sâu, toàn thân chấn động, run rẩy kịch liệt, Tô Nam giật mình tỉnh dậy, nhưng đầu óc mơ hồ, nặng trĩu, ý thức chưa kịp tỉnh táo đã bị cơn buồn ngủ kéo ghì xuống.
Trong cơn mê man, cô lờ mờ nghe thấy giọng nói xa lạ ngoài cửa khoang:
Tửu Lâu Của Dạ
“Lão Phó, chị dâu thật sự lợi hại. Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, chị ấy vẫn dám giơ s.ú.n.g chỉ vào hải tặc, lại còn một mình b.ắ.n trúng hai tên! Nếu không phải thủ lĩnh David của bọn chúng và cháu trai anh đích thân xác nhận, tôi còn chẳng tin nổi. Quả là khiến người ta bội phục!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe môi Phó Dạ Xuyên khẽ nhếch, ý cười mờ nhạt thoáng qua.
“Cô ấy vốn dĩ đã luôn dũng cảm.”
Nếu quỳ gối cầu xin tha mạng, vậy mới không phải là Tô Nam.
Khi chiếc xe của cô bị động tay động chân, phản ứng đầu tiên không phải khóc lóc sợ hãi. Đối diện với đám tay sai do Tống Trì đưa đến, cô cũng chẳng hề lùi bước.
Phó Dạ Xuyên hiểu, Tô Nam là một người từ trong xương tủy đã mang theo kiêu ngạo và dũng khí.
Nhưng… trong tình thế hung hiểm đến thế, nếu hắn không đến kịp, Tô Nam của hắn đã vùi thây nơi mưa đạn.
Hắn thậm chí không dám tưởng tượng đó sẽ là cảnh tượng thế nào. Nếu vậy, thà rằng… cô đừng mạnh mẽ như thế.
Ánh mắt quân y nhìn hắn dần ảm đạm, chợt nhớ ra điều gì, liền nói:
“Nhưng mà… cậu không thấy cô ấy rất giống một người sao? Người con gái năm xưa từng liều mình cứu cậu trong sào huyệt hắc quyền ở Châu Âu, sau đó biến mất không dấu vết. À, đúng rồi! Dạo trước tôi mới tìm lại được một bức ảnh, thật sự rất giống!”
Nói đoạn, quân y vội vàng lục tìm bức ảnh.
Không hề nhận ra, gương mặt Phó Dạ Xuyên đã tái nhợt đến cực điểm, trong đáy mắt cuồn cuộn sóng dữ!
…
Tiếng ồn ào ngoài khoang đột ngột lắng xuống.
Tô Nam lơ mơ gãi tai, ngỡ rằng âm thanh trong mơ đã biến mất, liền an tâm chìm trở lại vào cơn mê.
Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu. Chỉ nhớ, có một đôi tay luôn nắm chặt lấy tay cô, thô ráp nhưng ấm áp.
Người ấy còn không ngừng thì thầm điều gì đó, cô nghe không rõ, nhưng tiếng nói ấy… khiến cô thấy an lòng.
…
Trên boong tàu, sóng biển từng đợt vỗ dội, ánh chiều tà trải khắp mặt biển mênh mông.
Chiếc tàu lớn đã lao đi gần mười ngày, chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa sẽ cập bến nước Z.
Tô Minh bế Tô Tiểu Hổ trong tay, vừa nhâm nhi ly soda vừa ngắm cảnh biển.
Nghe tiếng bước chân trầm nặng từ phía sau, anh cũng không quay lại, dường như đã quen rồi.
“Phó tổng, đừng quá lo lắng. Bác sĩ nói Tô Nam không sao, viên đạn chỉ sượt qua bả vai thôi.”
Mấy ngày nay, Phó Dạ Xuyên đã gầy đi trông thấy, khí chất trên người càng thêm trầm uất, lạnh lẽo.
Thái độ của Tô Minh với hắn, cũng đã thay đổi rất nhiều.