Tô Nam có chút ngơ ngác, Phó Dạ Xuyên khẽ chạm vào sống mũi, đứng thẳng dậy, ánh mắt thoáng lảng tránh tầm nhìn của cô, có phần chột dạ, nhưng ngay khi xoay người, ánh mắt hắn lập tức trở nên u tối, nhìn chằm chằm vào đám người phía sau:
“Trật tự!”
Dưới sức ép từ khí thế bẩm sinh của hắn, mọi người vô thức nín thở, nhưng ai nấy vẫn rướn cổ ra nhìn, chẳng chịu rời đi.
Tô Nam bật cười, ngước mắt nhìn ra ngoài, giọng nói dịu dàng mềm mại:
“Chào mọi người, cảm ơn các anh đã liều mạng đến cứu tôi.”
Lời cảm ơn ấy là xuất phát từ tận đáy lòng. Nếu không nhờ họ, có lẽ cô đã sớm mất mạng trên hòn đảo đó.
“Không cần khách sáo, đều là người nước Z cả. Chị dâu, chị thật sự làm nở mày nở mặt cho chúng tôi. Trên thế giới này, dám chĩa s.ú.n.g vào đầu tên hải tặc David, ngoài lão Phó ra thì chỉ có chị đấy!”
“Đúng thế, chị dâu, hai người đúng là trời sinh một cặp!”
Đứng ở phía trước là bác sĩ Giang Triết, dáng người cao lớn, khoác áo blouse trắng. Anh bất đắc dĩ bước lên, mở miệng nhắc nhở:
“Tôi phải bắt đầu tái khám rồi, các cậu có thể yên tĩnh một chút không?”
Nói rồi, anh nhìn về phía Phó Dạ Xuyên:
“Cậu đưa họ ra ngoài nói chuyện đi.”
Ánh mắt u tối của Phó Dạ Xuyên thoáng do dự, liếc nhìn Tô Nam một cái, cuối cùng vẫn xoay người bước ra ngoài.
“Anh cũng ra ngoài đi!” Bác sĩ liếc sang Tô Kỳ.
Ánh mắt vốn còn đắc ý của Tô Kỳ lập tức cụp xuống, ỉu xìu như gà rù, không tình nguyện mà bước ra.
Trước kia, mỗi lần anh đến chăm sóc Tô Nam đều bị đám chiến hữu của Phó Dạ Xuyên mời đi, nhường chỗ cho hắn, giờ Tô Nam đã tỉnh, vậy mà vẫn không ngoại lệ?
Cuối cùng, căn phòng cũng trở lại yên tĩnh.
Tô Nam mỉm cười nhìn bác sĩ:
“Cảm ơn bác sĩ, đã làm phiền rồi.”
Anh nhướng mày, khẽ lắc đầu:
“Cô thật không giống như lời đồn.”
Tửu Lâu Của Dạ
Vừa nói, anh vừa lấy ra một loạt dụng cụ, kiểm tra nhịp tim và vết thương cho cô.
“Lời đồn thế nào?” Tô Nam hỏi.
“Trên tin tức, chúng tôi đều thấy, đại tiểu thư nhà họ Tô cành vàng lá ngọc, được cưng chiều trong nhung lụa, tính tình kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Ngay cả Phó Dạ Xuyên cũng từng nói cô bướng bỉnh, có phần tùy hứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị bác sĩ này thật đúng là thẳng thắn.
Tô Nam khựng lại. Nếu Phó Dạ Xuyên đã từng nói những điều đó với cậu ta, chứng tỏ quan hệ hai người không hề đơn giản.
Cô không muốn bàn sâu, bèn đổi đề tài:
“Bác sĩ, người đi cùng tôi là Phó Ngôn Nghi, anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ thoáng dừng lại:
“Cậu ta khỏe lắm, ăn ngon ngủ ngon. Bị Phó Dạ Xuyên đ.á.n.h một trận nên giờ ngoan ngoãn rồi.”
Tô Nam ngạc nhiên:
“Tại sao lại đ.á.n.h anh ấy?”
“Cô không biết sao? Cậu ta là cháu trai của Phó Dạ Xuyên. Nhà họ Phó sớm đã cấm không cho cậu ta đi phiêu lưu, thậm chí còn cắt cả tiền tiêu vặt, nhưng cậu ta tự tìm người, tự tìm tiền, rồi một mình chạy ra hòn đảo đó.”
“Nhà họ Phó hoàn toàn không biết cậu ta ở đâu, đã mất tích ba tháng rồi! Nếu không phải lần này vì cứu cô thì giờ vẫn chẳng ai biết tung tích.”
Tô Nam sững sờ, trong đầu bỗng lóe lên tiếng hét xé lòng của Phó Ngôn Nghi trước khi cô hôn mê: “Chú!”
Thì ra, người cô gặp… chính là cháu trai của Phó Dạ Xuyên?
Thế giới này… cũng quá nhỏ rồi!
Cô chợt nhớ đến điều gì, liền hỏi:
“Vừa rồi mấy người ngoài kia, đều là quân nhân sao? Lúc giao chiến với hải tặc có ai thương vong không?”
Nếu có, cô sẽ áy náy vô cùng!
Bác sĩ cúi đầu thay t.h.u.ố.c cho cô, rồi đổi dịch truyền. Nghe vậy, anh khẽ cười:
“Không, không có ai thương vong. Hải tặc thì có, hơn nữa còn do cô gây ra. Những người ngoài kia, cũng như tôi đều là chiến hữu cũ của Phó Dạ Xuyên. Vùng biển nơi cô rơi xuống thuộc địa bàn hải tặc, các chính phủ đều không thể điều quân đến.”
“Cậu ta có thể đưa chúng tôi tới là vì đã đi cầu xin một vị thượng tướng mà cậu ta từng theo. Chúng tôi không lấy danh nghĩa quân đội chính quy để hành động, nên cũng không gây phiền phức gì.”
Ngực Tô Nam chợt nặng nề, như có thứ gì đó đè ép. Lời của bác sĩ khiến cô càng thêm day dứt với Phó Dạ Xuyên.
“Cảm ơn mọi người, nếu không có các anh, tôi thật sự đã không thể sống sót.”
Bác sĩ khẽ lắc đầu, ánh mắt sâu xa nhìn cô:
“Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cậu ta đi.
Chúng tôi biết hai người đã ly hôn, nhưng bọn tôi vẫn tình nguyện đi theo cậu ta, chỉ vì cậu ta nói một câu cô chính là mạng sống của cậu ta.”
Mà dù sao thì họ cũng tuyệt đối không thể để Phó Dạ Xuyên đ.á.n.h đổi mạng sống của mình.