Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 283: Nhà Chúng Ta Chưa Phá Sản Chứ



Tô Nam hơi sững lại, n.g.ự.c chấn động, hốc mắt lập tức cay xè. Cô cúi đầu rất nhanh, che giấu cảm xúc đang dâng trào.

 

Phó Dạ Xuyên… Cô hiểu rõ, nếu không có hắn, bản thân tuyệt đối không thể còn sống. Nhưng ân cứu mạng này… cô phải lấy gì để trả lại đây?

 

Bác sĩ lặng lẽ rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Ngực Tô Nam trĩu nặng, như có tảng đá ép xuống, khiến cô thở không nổi.

 

Đúng lúc ấy, Tô Kỳ lén lút đi vào, thấy không có ai mới thở phào một hơi:

 

“Không phải vì họ cứu em thì anh không thèm nhịn đâu. Mấy ngày nay bị họ đè nén, anh khó chịu muốn c.h.ế.t!”

 

Tô Nam khẽ cười:

“Ba và anh cả, anh hai vẫn ổn chứ?”

 

Tô Kỳ đi tới, xoa xoa tóc cô:

“Anh hai đang ở trên thuyền, nếu không có anh ấy thì giờ anh còn đang mò kim đáy bể ở chỗ máy bay rơi kia rồi. Thông minh quả nhiên có lợi thế.”

 

Tô Nam bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.

Quả nhiên, chỉ có Tô Minh mới tìm thấy cô! Không hổ danh là đại thần Tô Minh!

 

“Anh cả vẫn ổn, nhưng ba thì nhập viện rồi, đang dưỡng bệnh.”

 

Ánh mắt Tô Nam thoáng hiện vẻ lo lắng:

“Ba không sao chứ?”

 

“Có thể không sao à? Sau khi em gặp chuyện, mấy ngày liền không tìm được thi thể, ba tức giận đến mức muốn đem toàn bộ tài sản gia đình đi quyên góp hết!”

 

Tô Nam kinh ngạc ngẩng đầu, dè dặt hỏi:

“Vậy bây giờ… nhà mình chưa phá sản chứ?”

 

Cô vẫn còn có thể tiêu xài hoang phí chứ?

 

Tô Kỳ vỗ vai cô, thở dài đầy khí thế của một người anh lớn:

“Yên tâm, anh đã giữ được rồi. Anh tuyệt đối sẽ không để em biến thành kẻ tay trắng đâu!”

 

Tô Nam thở phào, vậy thì tốt quá.

 

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện quần áo trên người đã được thay, toàn thân sạch sẽ, gọn gàng, không còn chật vật như khi ở trên đảo.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Có Tô Kỳ và Tô Minh ở đây, cô không cần phải lo lắng nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phó Dạ Xuyên… sao lại ở đây?”

Hắn có thể đến cứu cô, thật sự ngoài dự liệu.

 

Nhắc tới người này, sắc mặt Tô Kỳ liền sa sầm:

“Cậu ta mặt dày thôi!”

 

Đúng lúc ấy, Tô Minh đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu đó liền khẽ cau mày:

“Tiểu Kỳ, đã nói với em bao lần rồi, phải khách quan công bằng!”

 

Tiểu Hổ vui vẻ nhảy lên giường cô, con hổ nhỏ sạch sẽ đáng yêu, cứ quanh quẩn bên cạnh.

 

Tô Nam vuốt ve cái đầu mềm mại của nó, rồi đưa tay về phía Tô Minh, nheo mắt cười:

“Anh hai, em biết chắc anh sẽ đến cứu em mà.”

 

Sợ động đến vết thương, Tô Minh chỉ ôm nhẹ lấy cô một cái, rồi liếc sang Tô Kỳ:

“Bọn anh không thể tiếp cận hải vực kia, chỉ có Phó Dạ Xuyên mới có cách, thế nên Tô Cẩn mới đi nhờ cậu ta giúp, Từ lúc máy bay gặp nạn, cậu ta vẫn luôn tìm em. Anh ở đây bao lâu, cậu ta cũng ở đây từng ấy thời gian. Nhân lực vật lực bỏ ra chẳng kém gì chúng ta, mà lần này lên đảo còn vô cùng nguy hiểm…”

 

“Khách quan mà nói, Phó Dạ Xuyên làm được đến mức này, ngay cả anh và anh cả cũng không ngờ tới.”

 

Nụ cười trên môi Tô Nam khựng lại, lồng n.g.ự.c như có dòng điện chạy qua, vừa tê dại vừa nhói đau. Đôi mắt cô dần u ám hơn.

 

Nếu chuyện này xảy ra trước khi ly hôn, cô không biết mình sẽ vui đến nhường nào…

 

Nhưng bây giờ, cô đã không còn đủ sức gánh nhận ân tình ấy nữa.

 

Tô Kỳ thì không phục, hừ lạnh:

“Nếu không phải cậu ta đưa thiệp mời, Tiểu Nam sao phải chịu khổ như vậy? Chính cậu ta là kẻ khởi đầu, giờ cứu người chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

 

Tô Minh bất lực cau mày:

“Em phải giữ lập trường trung lập. Tai nạn máy bay không phải do cậu ta gây ra.”

 

“Nhưng cũng không thoát khỏi liên can! Dù sao em cũng chẳng mang ơn cậu ta. Tiểu Nam, đừng quan tâm đến cậu ta, anh hai em đúng là hồ đồ, sao có thể nói đỡ cho Phó Dạ Xuyên chứ?”

 

Tô Kỳ đi tới, kéo cánh tay Tô Nam, dịu dàng xoa tóc cô, hoàn toàn phớt lờ Tô Minh.

 

Tô Nam mím môi, gượng cười:

“Các anh đừng cãi nhau nữa. Dù sao thì hai anh nói đều đúng, đều có lý cả.”

 

Khóe miệng Tô Kỳ giật giật, hừ một tiếng:

“Đúng là bậc thầy hứng nước!” (Ý chỉ ai nói gì cũng theo, không thiên vị.)