Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 284: Cô Nuôi Tôi Nhé



Ánh nắng ấm áp chan hòa, gió biển nhè nhẹ thổi qua làm sóng dập dờn, mọi thứ dường như đều trở nên thật đẹp.

 

Tô Nam đang trò chuyện với hai người anh trai thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.

 

Thấy có người đến, Tô Minh liền quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu công thức vật lý của mình. Tô Kỳ thì không muốn rời đi, chỉ hơi ngẩng cằm về phía người mới tới:

 

“Cậu đến làm gì?”

 

Phó Ngôn Nghi vốn dĩ nước da trắng, ngũ quan sắc nét, khó che đi vẻ điển trai nổi bật.

 

Cậu ta mặc một bộ đồ nhàn nhã màu be, khoác thêm áo choàng dài xanh xám, phong cách đơn giản mà thời thượng, cả người mang phong thái công tử hào hoa.

 

Cậu ta mỉm cười, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Tô Nam, giọng nói vừa ấm áp vừa lười nhác:

 

“Tô Tô, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, làm tôi lo muốn c.h.ế.t!”

 

Tô Kỳ ở bên cạnh liền đảo mắt: “Giả tạo!”

 

Tô Nam nhìn thấy Phó Ngôn Nghi thì quả thật vui mừng, đặc biệt là thấy cậu ta không bị thương, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

 

Chỉ vài ngày ngắn ngủi đồng cam cộng khổ, cô và Phó Ngôn Nghi đã kết nên một tình bạn cách mạng trải qua sinh tử, đúng là một ký ức khắc cốt ghi tâm trong đời!

 

“Cậu có lo hả? Nghi Nghi, tôi thấy cậu còn béo lên rồi đấy!”

 

Phó Ngôn Nghi sững sờ, vội đưa tay sờ mặt mình:

“Không thể nào!”

 

Tô Nam bật cười, nhớ đến chuyện cậu ta từng che giấu thân phận, liền nhướng mày:

“Cậu chẳng phải từng nói là không có quan hệ gì với Phó Dạ Xuyên sao?”

 

Phó Ngôn Nghi ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi, cười lấy lòng:

“Tôi… tôi không cố tình lừa cô đâu. Lúc đó đọc tin tức thấy cô vừa ly hôn, tôi sợ cô bỏ rơi tôi rồi chạy mất.”

 

Tô Nam chỉ biết cạn lời nhìn cậu ta.

 

Ngược lại, Tô Kỳ bật cười khẩy:

“Vậy thì nỗi lo của cậu đúng thật là chính xác.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Phó Ngôn Nghi lại cười tươi, mặt dày nói tiếp:

“Anh Kỳ, Tô Tô đâu phải loại người đó. Khi cái c.h.ế.t cận kề, cô ấy còn bảo tôi đứng phía sau mình, đúng là một tiểu tiên nữ vừa lương thiện vừa chính nghĩa biết bao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Kỳ kiêu ngạo nhướng mày:

“Tất nhiên rồi, em gái chúng tôi vốn là tiên nữ mà.”

 

Nói xong, anh quay sang Tô Nam, giọng nghiêm nghị:

“Nhưng lần sau nếu gặp nguy hiểm, em tuyệt đối không được làm thế nữa. Em chỉ có thể đứng sau người khác, không được liều mạng. Em gái anh không thể vì ai mà chắn đạn!”

 

Tô Nam chợt thấy sống mũi cay cay, hít một hơi thật sâu.

 

Còn chưa kịp mở lời, Phó Ngôn Nghi đã vỗ n.g.ự.c cam đoan:

“Sẽ không có lần sau đâu, từ giờ trở đi, bất kể gặp nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ không hề do dự mà chắn trước mặt Tô Tô. Sau này, chúng ta chính là người một nhà rồi mà.”

 

Tô Nam nghiêng đầu, ngạc nhiên. Tô Kỳ cũng hết sức bất ngờ:

“Đúng là gặp quỷ mà, ai thèm làm người một nhà với cậu chứ?”

 

Phó Ngôn Nghi thản nhiên hừ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn:

“Tô Tô đã nói sẽ nuôi tôi nửa đời còn lại, thế thì tất nhiên chúng ta là một nhà rồi.”

 

Cậu ta còn ghé sát vai Tô Nam, mắt nheo lại, khoảng cách giữa hai người cực gần:

“Tô Tô, nói lời phải giữ lấy lời đấy!”

 

Tô Nam giật mình, chưa kịp đáp thì bỗng có một người cao lớn quen thuộc bước vào.

 

Phó Dạ Xuyên lạnh lùng, một tay túm tai Phó Ngôn Nghi, ánh mắt băng lãnh, giọng nói sắc lạnh:

“Cút xa ra.”

 

Phó Ngôn Nghi đau đến nhe răng trợn mắt, ôm tai nhảy sang góc phòng, tức tối trừng Phó Dạ Xuyên:

 

“Chú hai, ra tay nặng thế có còn coi cháu là cháu ruột không?”

 

Phó Dạ Xuyên lạnh nhạt:

“Cậu sớm đã bị trục xuất khỏi Phó gia, giờ còn nợ tôi năm mươi tỷ. Có đứa cháu như cậu, đúng là bất hạnh của cả dòng họ!”

 

Phó Ngôn Nghi nhìn người đàn ông cao quý, lạnh lùng kia, không cần mở miệng, chỉ cần đứng đó thôi khí thế cũng đủ đè bẹp tất cả.

 

Cậu ta chỉ nhỏ hơn Phó Dạ Xuyên năm tuổi, nhan sắc kém chút, nhưng vẫn còn trẻ, hơn nữa, Tô Tô với cậu ta là bạn bè vào sinh ra tử, rõ ràng bản thân còn có lợi thế hơn nhiều!

 

Nghĩ vậy, Phó Ngôn Nghi liền ngẩng thẳng lưng, thả tay ra, dõng dạc nói:

“Đừng nhắc tiền nữa, nhiều tiền đến mấy thì Tô Tô cũng sẽ giúp tôi trả, phải không Tô Tô?”