Nghe thấy tiếng động, Tô Nam hơi nhíu mày:
“Hình như là giọng của Tần Du.”
Tô Kỳ bán tín bán nghi:
“Thật sao?”
Anh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau quay lại, dẫn theo Tần Du, Ninh Triệu Liễu và Trình Ý cùng bước vào.
Cả ba người đều mắt đỏ hoe. Vừa nhìn thấy cô, Tần Du lập tức nhào tới:
“Tiểu Nam.”
Ninh Triệu Liễu cũng định lao đến, nhưng bị Tô Kỳ túm cổ áo kéo lại.
“Từng người một thôi, đừng có chạm vào vết thương của em gái tôi!”
Ninh Triệu Liễu lập tức bỏ ý định gây sự, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng:
“Cậu bị thương sao?”
Tô Nam vỗ nhẹ lưng Tần Du, mỉm cười nhìn sang Ninh Triệu Liễu:
“Không sao, sắp khỏi rồi.”
Còn Trình Ý thì gương mặt tiều tụy, tinh thần sa sút, ngay cả râu cũng chưa cạo, chẳng biết mấy ngày rồi không chăm sóc bản thân.
Thấy Tô Nam bình an, cậu lập tức quỳ nửa gối xuống trước giường bệnh, bật khóc nức nở.
Tửu Lâu Của Dạ
Tần Du nghẹn họng: “…”
Ninh Triệu Liễu sững sờ: “…”
Không khí vốn đang man mác đau thương lập tức tan đi một nửa.
Tô Dịch Phong muốn làm như không thấy nhưng cũng chẳng được, đành bất đắc dĩ bế Tô Tiểu Hổ ra ngoài. Vừa bước ra cửa, ông lẩm bẩm:
“Không biết còn tưởng ai c.h.ế.t rồi chứ!”
Tô Kỳ cũng hết nói nổi, nhìn Trình nhị thiếu gia khóc lóc đến điên cuồng, liền không chịu nổi, vội chạy ra ngoài hít thở.
Khó khăn lắm Ninh Triệu Liễu mới kéo được Trình Ý đứng lên:
“Cậu khóc cái gì? Tô Nam còn sống trở về, lẽ ra phải vui mới đúng!”
Trình Ý vừa khóc vừa níu lấy tay áo Tô Nam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em còn tưởng chị c.h.ế.t rồi, Tiểu Nam, dọa c.h.ế.t em mất.”
Tần Du cũng sụt sịt, ai nấy đều xúc động, chỉ có Trình Ý là kẻ không kìm được mà sụp đổ đầu tiên.
“Tô Nam, cậu về cũng chẳng báo một tiếng, bọn tớ đều tưởng cậu thật sự không còn nữa. Quãng thời gian này ai cũng đau lòng muốn c.h.ế.t!”
Mũi Tô Nam cay xè, cô khẽ hít vào, giọng mang theo áy náy:
“Xin lỗi, tớ sợ đột ngột xuất hiện sẽ làm mọi người hoảng. Ban đầu định đợi đến khi hồi phục rồi mới tìm các cậu.”
Ninh Triệu Liễu vốn lạnh lùng kiêu ngạo là thế, giờ phút này cũng chẳng kìm được mà rơi lệ:
“Không sao, cậu về là tốt rồi. Tô Nam, họa lớn không c.h.ế.t, tất có phúc về sau!”
Họ truy hỏi suốt thời gian qua rốt cuộc cô đã trải qua những gì. Tô Nam cũng kể sơ lược, chẳng có gì cần giấu.
Những nguy hiểm ấy giờ nhớ lại cứ như thuộc về kiếp trước vậy.
Tần Du và Ninh Triệu Liễu càng nghe càng hứng thú, chỉ có Trình Ý thì ngồi im lặng một bên, càng nghe càng trầm mặc.
Kể xong, Tô Nam khẽ đá chân cậu một cái, cau mày:
“Trình Ý, sao cậu chẳng có phản ứng gì hết vậy?”
Trình Ý ôm mặt, trông như kẻ mất hồn, giọng tràn đầy hối hận và tự trách:
“Tại sao người cứu chị lại không phải là em? Tại sao vẫn là Phó Dạ Xuyên?”
Một câu nói, căn phòng lặng ngắt như tờ, đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Ninh Triệu Liễu trừng mắt với cậu, rồi lập tức chắn tầm nhìn của Tô Nam, mỉm cười chuyển chủ đề:
“Phó Ngôn Nghi bất ngờ tung đoạn video, nên chúng tôi mới biết chuyện. Giờ thì cậu nổi như cồn rồi, khắp nơi toàn phóng viên đi tìm!”
Mượn điện thoại của Ninh Triệu Liễu xem qua, quả nhiên đúng như lời, danh tiếng đã lan rộng đến mức khó tin.
Tô Nam mím môi, cũng không mấy ngạc nhiên. Trước đó trên đảo, Phó Ngôn Nghi từng nói nếu cô còn sống rời đi, rất có thể cậu ta sẽ đưa cô vào tác phẩm của mình.
“Để anh trai tớ lo chuyện đó đi. Tớ đã mua vài chiếc máy bay riêng, định học lái máy bay!”
Ngồi nhờ máy bay người khác rốt cuộc vẫn có rủi ro, cô đã ám ảnh rồi, chi bằng tự mình lái thì hơn.
Tần Du: “Oa, ngầu thật đó!”
Ninh Triệu Liễu: “Cậu bình tĩnh lại đi.”