Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 292: Cảm Ơn Vì Chúng Ta Chưa Từng Từ Bỏ



Chỉ mới vài ngày, dư luận trên mạng đã càng lúc càng bùng nổ, lượng bình luận và lượt xem tăng vọt như cháy lan đồng cỏ.

 

Cơ thể của Tô Nam đã gần như hồi phục, cô chuẩn bị xuất viện, nhưng cho dù được che chắn, ngụy trang kỹ lưỡng, vừa bước ra khỏi cửa vẫn bị nhận ra ngay.

 

Vô số micro và phóng viên chen chúc xông tới.

 

“Tô tiểu thư, những gì cô đã trải qua đều là thật sao?”

 

“Tô tiểu thư, sau khi thoát nạn, cô có điều gì muốn chia sẻ không?”

 

“Cô cho rằng vụ rơi máy bay lần này là ngoài ý muốn ư?”

 

“Quan hệ giữa cô và Phó Ngôn Nghi có tiến triển thêm bước nào không?”

 



 

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, cửa ra bị chặn kín mít, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.

 

Vệ sĩ lập tức bao vây, tạo thành một vòng tròn bảo vệ, giữ Tô Nam và Tô Kỳ ở giữa.

 

Dòng người xô đẩy, trước đám phóng viên dồn dập, Tô Kỳ hơi mất kiên nhẫn, nhưng sống dưới ánh đèn sân khấu quá lâu, anh hiểu rõ những kẻ này sẽ không dễ dàng buông tha.

 

Anh dang tay che chở em gái trong lòng, sải bước nhanh về phía chiếc limousine Lincoln đang đậu cách đó không xa.

 

Đi được nửa chừng, Tô Nam bỗng khựng lại. Cô ngẩng đầu, đôi mắt vốn sáng rực rỡ nay lại phủ một tầng bi thương khó hiểu.

 

Đám đông lập tức im lặng, chờ đợi cô cất lời.

 

Giọng nói Tô Nam khàn khàn, nhưng từng chữ rõ ràng mạch lạc:

 

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến sự an nguy của tôi, nhưng xin đừng tiếp tục dồn sự chú ý về phía tôi nữa. Bởi trên chiếc máy bay ấy còn hơn ba mươi người không được may mắn như tôi. Người thân của họ khi nhìn thấy những tin tức này, nỗi đau sẽ càng thêm sâu.”

 

Nói xong, cô cúi người, trịnh trọng hành lễ cảm tạ.

 

Xung quanh dần lặng ngắt, bầu không khí nóng bỏng khi trước chợt trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch.

 

Cô không nói thêm một lời nào, Tô Kỳ nửa ôm nửa dìu, đưa cô lên xe rời đi.

 

Sự trở về của Tô Nam, với cư dân mạng, không chỉ là tiêu đề câu view, mà còn khơi gợi nỗi đau trong lòng một số người.

 

Dù gì thì trên chuyến bay đó, người sống sót duy nhất chính là cô.

 

Chẳng bao lâu, đoạn phát biểu ngắn gọn của Tô Nam đã khiến công chúng nảy sinh thiện cảm mạnh mẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến mức ngay cả phòng làm việc của Phó Ngôn Nghi cũng chủ động rút toàn bộ tác phẩm mới nhất xuống.

 

“Chi tiết mới thấy nhân phẩm, nữ thần quả nhiên là nữ thần, ngay cả lúc này còn biết nghĩ cho người khác, tấm lòng rộng lớn đâu phải ai cũng có!”

 

“Người đẹp tâm thiện thế này, thật muốn rước về nhà quá, cầu xin cô ấy ra mắt đi!”

 

“Tôi là thân nhân của hành khách trên máy bay. Chúng tôi tin tưởng rằng họ cũng giống như Tô tiểu thư, chỉ đang lưu lạc đâu đó, một ngày nào đó sẽ trở về. Mong Tô tiểu thư hãy sống thật tốt, cô chính là niềm hy vọng của chúng tôi.” Bình luận này leo lên hạng cao nhất.

 



 

Cầm chiếc điện thoại mới, Tô Nam nhìn thấy dòng bình luận kia, liền trả lời ngay:

“Dù cách trở không gian hay thời gian, rồi cũng sẽ có ngày gặp lại, cảm ơn vì chúng ta chưa từng từ bỏ.”

 

Có lẽ bởi lời cô viết đã tạo nên sức mạnh, cũng có lẽ nhờ có người ngấm ngầm hạ nhiệt dư luận, mà vụ việc này dần lắng xuống. Trước cổng tập đoàn Tô thị cũng không còn phóng viên tụ tập bủa vây nữa.

 

Tô Nam bình tâm một thời gian, cuộc sống trở lại quỹ đạo. Cô chưa vội đến công ty, có lẽ vì những ngày sinh tồn nơi hoang đảo đã để lại dư âm quá lớn, giờ đây cô lại thật sự hưởng thụ cuộc sống ăn chơi thư thả.

 

Tô Dịch Phong cũng rất hoan hỷ, ngày ngày kéo cô đi câu cá, dạo phố, mua du thuyền, thậm chí cùng cô xem livestream mua sắm, tổ chức tiệc tùng linh đình, tiêu tiền chưa từng chớp mắt.

 

Cuộc sống không kiêu không vội, đẹp đẽ vô cùng, cho đến khi Tô Nam nhận được một cuộc gọi lạ. Cô tưởng là bạn bè đổi số nên hớn hở bắt máy.

 

“Ai đó, báo tên đi!”

 

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.

 

“Phó Dạ Xuyên…” Chất giọng từ tính, trầm thấp, quen thuộc.

 

“Tút!”

 

Điện thoại bị ngắt.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn chằm chằm màn hình đen, đôi mắt u tối, gương mặt không mấy dễ coi.

 

Những ngày đi công tác nước ngoài, nỗi nhớ hắn phải kiềm nén càng thêm thống khổ. Hắn lo cho sức khỏe cô, càng lo cho tinh thần cô chưa hồi phục, nhưng giờ đây, hắn lại không có tư cách để lo lắng.

 

Đoạn video cắt ghép do Phó Ngôn Nghi tung ra, hắn đã xem đi xem lại vô số lần. Mỗi lần nhìn, n.g.ự.c hắn như bị đè nén, nghẹt thở đến đau buốt.

 

Trên mạng, mọi người ca ngợi sự dũng cảm, kiên cường, và may mắn của cô.

 

Chỉ có hắn là đau lòng cho sự nhẫn nhịn, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong cô.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Vừa đặt chân xuống máy bay, hắn không kìm nổi mà mượn điện thoại nhân viên gọi cho cô.

 

Kết quả là…