Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 298: Vé Tặng Kèm



Phó Dạ Xuyên đi tới quầy vé, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất xuất chúng của hắn rất nhanh đã trở thành tiêu điểm, khiến cô nhân viên phục vụ đỏ mặt, tranh nhau giới thiệu cho hắn mấy bộ phim tình cảm, hài hước.

 

Hắn gần như không chút do dự, chọn luôn một suất chiếu gần nhất.

 

Ngẫu nhiên liếc sang bên cạnh, thấy cặp tình nhân đang ôm một thùng bắp rang siêu lớn và cốc nước ngọt, hắn khẽ nhíu mày.

 

Trong khi đó, Tô Nam ngồi chống cằm, buồn chán nghịch điện thoại.

 

Nhìn thấy trong nhóm chat, Tần Du và Ninh Triệu Liễu đang bàn nhau đi trượt tuyết, cô cũng muốn tham gia góp vui.

Chỉ là… nếu để họ biết cô lại cùng Phó Dạ Xuyên đi xem phim, chắc hẳn mắt cũng trợn rớt xuống đất mất!

 

Lúc này, một nam sinh trông như sinh viên đại học, mặt còn đỏ ửng, rụt rè tiến lại gần:

 

“Bạn học, cho hỏi bạn là sinh viên đại học A phải không? Học khoa nào vậy?”

 

Tô Nam khẽ giật mình, chợt nhớ gần đây đúng là có trường đại học A. Cậu ta vừa mở miệng hỏi, cô lại cảm thấy ngọt ngào như vừa được người tán tỉnh.

 

“À, tôi…”

 

Cô vừa định giải thích, nam sinh đã đưa điện thoại tới trước mặt.

 

“Có thể cho tôi xin WeChat không? Bọn tôi đang tập kịch sân khấu, còn thiếu một nữ chính.”

 

Tô Nam nheo mắt cười với cậu ta, ánh mắt sáng như ngân hà, rực rỡ lấp lánh.

 

Nam sinh nhìn đến ngẩn ngơ, không nhận ra phía sau cô đã có một người đàn ông khí thế lạnh lẽo bước tới.

 

Hắn đưa tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, động tác như tuyên bố chủ quyền. Đôi mắt u trầm, mang theo khí thế bức người, nhìn thẳng vào nam sinh đối diện.

 

Giọng nói quen thuộc, lạnh lẽo, xen lẫn chút áp lực:

 

“Cậu vừa nói gì?”

 

Khí thế ngạo mạn, cử chỉ cao quý, mà chỉ riêng chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay hắn thôi cũng đủ là đích đến cả đời của không ít người.

 

Không cần nhiều lời, chỉ nhìn cũng biết đây tuyệt đối không phải người tầm thường.

 

Nam sinh lập tức tái mặt, vội vàng rút lại điện thoại, lí nhí nói xin lỗi, rồi hoảng hốt bỏ chạy.

 

Tô Nam tiếc nuối nhìn theo bóng dáng nam sinh, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Dạ Xuyên dõi theo vẻ mặt của cô, thấy ánh mắt cô từng chút từng chút trầm xuống, lòng hắn cũng như bị dội vào một chậu nước lạnh, từng tấc đóng băng, ánh mắt càng thêm u tối.

 

Cô bình thản quay đầu lại, thoáng giật mình khi nhìn thấy… trong tay hắn đang cầm một thùng bắp rang siêu to cùng một cốc nước ngọt, phối với bộ áo khoác dạ lông cừu hàng giới hạn, đắt đỏ đến khó tin trên người hắn, thật sự chẳng ăn nhập chút nào.

 

Nhìn biểu cảm của cô, hắn khẽ mím môi, có chút không tự nhiên:

 

“Vé tặng kèm.”

 

Tô Nam lập tức tin ngay. Dù sao Phó Dạ Xuyên cũng chẳng giống loại người sẽ chủ động mua mấy thứ trẻ con này.

 

Khi vào rạp, cô liếc vé chiếu phim trên tay hắn, hóa ra là phim kinh dị.

 

Tô Nam mặt không cảm xúc bước vào trong, cả rạp chiếu chỉ có họ cùng cặp tình nhân ngồi phía trước.

 

Dù sao thì hiện tại dòng phim hài đang lên ngôi, cùng lắm còn có phim nghệ thuật làm nền, chứ kinh dị thì gần như chẳng còn mấy ai xem.

 

Phó Dạ Xuyên định ngồi cạnh cô, nhưng Tô Nam liền đặt thùng bắp rang lên ghế giữa.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Hắn nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn.

 

Tô Nam liếc nhìn hắn, lạnh nhạt mở miệng:

 

“Đã là bạn bè bình thường thì càng cần giữ khoảng cách, phải không, Phó tổng?”

 

Phó Dạ Xuyên chợt nhớ lại lời Trần Miễn dặn trước khi rời khỏi triển lãm tranh:

 

“Muốn theo đuổi con gái thì phải thật kiên nhẫn, tuyệt đối không được tức giận bỏ đi. Nhất là với Tô tiểu thư, cô ấy không ăn kiểu đó đâu!”

 

Hắn ngẫm chưa tới nửa giây, liền ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế cách cô một chỗ.

 

Có thể cùng cô xem một bộ phim, trước đây hắn thậm chí không dám nghĩ tới.

Vậy thì với bước tiến này, hắn cũng nên thấy thỏa mãn rồi.

 

Phía trước, đôi tình nhân thỉnh thoảng lại hôn nhau, ôm nhau, quấn quýt ngọt ngào.

 

Nhất là khi cảnh kinh dị xuất hiện, cô gái gần như chui rúc hẳn vào lòng bạn trai, còn làm nũng giọng the thé:

 

“Anh ơi, em sợ quá đi! Sợ c.h.ế.t mất! Á, cái này đáng sợ quá!”