Tô Nam không kịp nhảy xuống xe, chỉ ngồi đó nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như gió đêm.
Tái hôn? Không đời nào!
Cô không hề thích đề nghị này của Phó Dạ Xuyên, cho dù chỉ là nói đùa, cũng tuyệt đối không được.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, u tối, như hòa vào màn đêm đặc quánh.
“Vì sao em phải lừa anh không phải em? Rõ ràng người trong bức ảnh chính là em.”
Tại sao lại không chịu thừa nhận? Không chịu thừa nhận đã từng cứu hắn?
Khoảnh khắc xác nhận là cô, trái tim hắn có một sự nhẹ nhõm khó nói thành lời, thậm chí còn có chút vui sướng xen lẫn.
Tô Nam khẽ cười nhạt:
“Là tôi thì sao? Anh biết được thì có thể làm gì được tôi chứ?”
Câu hỏi ấy khiến hắn nghẹn lại. Có đúng thì hắn có thể làm gì đây?
Trong giây lát, vẻ mặt Phó Dạ Xuyên khựng lại rõ rệt, đôi môi mím thành một đường thẳng. Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, lúc này như sắp không kìm nén nổi.
Khóe môi Tô Nam khẽ nhếch, nụ cười dịu dàng mà mỏng lạnh:
“Phó tổng chẳng lẽ không nhìn ra sao? Tôi nói dối là vì không muốn lại dính dáng đến anh nữa. Mọi chuyện đã qua rồi, tính tôi vốn không bao giờ ăn lại đồ cũ. Đừng nói là tái hôn, ngay cả bạn bè từng tuyệt giao rồi quay lại cũng là điều không thể.”
“Phó tổng hãy nhìn về phía trước đi. Anh kết hôn với ai, lấy ai, tôi sẽ gửi một phần quà mừng hậu hĩnh.”
Cô rõ ràng mỉm cười, nhưng từng lời nói lại như những chiếc đinh mềm, chi chít đóng vào tim hắn, đau đến mức hắn không thốt nên lời.
Mọi chuyện, thật sự đã qua rồi sao?
Trong khi hắn vẫn một mực không hay biết thì cô đã sớm coi đó là quá khứ, rạch ròi tách biệt khỏi hiện tại?
Nói xong, Tô Nam không thèm nhìn thêm một cái, liền nhấc chân định xuống xe.
Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên từ phía sau, lạnh nhạt nhưng lại mang theo vài phần níu giữ:
“Tô Nam, anh từng cứu mạng em, em định phủi sạch sao?”
Bàn tay đặt trên cửa xe của cô khựng lại.
Cô xoay người, quay đầu nhìn hắn.
Trong nụ cười nhạt nhòa của hắn, thấp thoáng một tia chua xót khó nhận ra.
“Được thôi, anh không nhắc đến chuyện tái hôn nữa. Nhưng em cũng không cần tránh anh như tránh rắn rết vậy chứ? Chẳng phải em nói tất cả đã qua rồi sao? Vậy thì làm bạn bè bình thường, cũng không được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Tô Nam quét sang hắn, mày hơi nhíu lại.
Chỉ một thoáng biến hóa trên gương mặt cô cũng bị hắn thu hết vào mắt. Nét cười ôn hòa vẫn treo trên môi, nhưng trong ánh mắt, cảm xúc đã bị hắn che giấu sạch sẽ.
Khóe môi Tô Nam giật nhẹ. Hừ, nếu không phải vì hắn đã từng cứu mạng cô, thì lúc này cô đã trực tiếp đóng sầm cửa bỏ đi rồi.
Người đàn ông này rốt cuộc đang bày trò gì đây?
Phó Dạ Xuyên thu lại ánh nhìn, những ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật khẽ gõ nhịp trên vô lăng.
“Xem như nể tình anh cứu mạng em, hôm nay có một bộ phim do anh đầu tư vừa ra mắt, em nể mặt đi xem một chút được không… bạn bè bình thường?”
Bốn chữ cuối, hắn gần như nghiến răng mà thốt ra.
Tô Nam quan sát sắc mặt hắn. Chỉ cần hắn không nhắc tới chuyện tình cảm, không nói chuyện tái hợp gì đó thì hòa bình cùng tồn tại cũng không phải không thể. Cô vốn không phải người nhỏ nhen cố chấp, hơn nữa, đúng là cô nợ hắn một mạng.
“Được.”
Cô dứt khoát ngồi lại vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bộ dạng như chuẩn bị đi chịu c.h.ế.t vậy.
Đến rạp chiếu phim, Tô Nam trong bộ lễ phục xuất hiện liền thu hút vô số ánh mắt.
Cô đẹp đến chói lòa, cứ như minh tinh xuất hiện trong buổi công chiếu t.h.ả.m đỏ.
Rất nhanh, một chiếc áo vest được khoác lên vai cô, che đi ánh nhìn nóng bỏng từ bốn phía.
“Đừng cởi ra, em cũng không muốn ngày mai lên hot search chứ?”
Bộ dạng này của cô, sớm muộn gì cũng bị người nhận ra, mặc thêm áo thì có lẽ còn che được chút ít.
Tô Nam đưa tay định gỡ áo xuống, rồi lại thu về, khẽ nhướng mày.
“Vậy thì mua vé đi, Phó tổng đầu tư bộ phim nào thế?”
Cô liếc qua bảng chiếu phim hôm nay, căn bản không có bộ nào mới ra mắt cả.
Lời nói dối của Phó Dạ Xuyên, quả thật mở miệng là ra.
Hắn quét mắt nhìn một vòng, giọng thản nhiên:
“Mấy phim này… đều là anh đầu tư cả.”
Tô Nam: “…”
Tửu Lâu Của Dạ