Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 304: Bạn Trai Của Tôi



Lời của Khúc Tình vừa dứt, sắc mặt Tô Nam khựng lại một thoáng, rồi lập tức bật cười khinh miệt.

 

“Phó Dạ Xuyên có muốn hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không bao giờ đồng ý.”

 

Khúc Tình lấy đâu ra tự tin, dựa vào đâu mà cho rằng chỉ vì Phó Dạ Xuyên si tình đơn phương thì cô phải chú ý đời tư? Nực cười, đúng là hoang đường!

 

Khúc Tình nghe giọng điệu mỉa mai ấy, tức giận đến mức lửa bốc trong ngực.

 

“Vài ngày nữa lão gia sẽ đích thân đến nhà các người cầu hôn, hai nhà Phó Tô liên hôn, thế lực mới càng thêm hùng mạnh. Chẳng lẽ cô còn tìm được một hào môn nào đủ sức sánh với Phó gia chúng tôi sao?”

 

Cho phép Tô Nam có cơ hội bước chân vào cửa lần nữa, bản thân Khúc Tình đã thấy mình chịu nhường nhịn rất nhiều rồi.

 

Vì cớ gì Tô Nam còn tỏ vẻ cao ngạo?

 

Một người phụ nữ đã qua một lần hôn nhân, cho dù gia thế có hiển hách, các nhà quyền quý khác cũng sẽ luôn mang tâm lý kiêng dè, cô dựa vào cái gì mà còn dám kén cá chọn canh, bậc thang đã được dọn sẵn, Tô Nam chẳng lẽ không biết điều mà bước xuống?

 

Nụ cười trên môi Tô Nam tắt hẳn, đáy mắt lạnh buốt, không chút độ ấm.

 

Giọng cô trầm tĩnh, lãnh đạm:

 

“Tôi khuyên các người tốt nhất đừng tự rước lấy nhục, cho dù có phải ra đường tùy tiện chọn bừa một người đàn ông để kết hôn thì tôi cũng tuyệt đối không chọn Phó gia các người, buồn nôn đến thế là cùng.”

 

Sắc mặt Khúc Tình chợt biến, đỏ bừng lên:

 

“Cô… cô nghĩ mình có thể làm chủ được chắc? Là Dạ Xuyên đã cứu cô trở về, nếu không có nó, cô sớm đã mất mạng rồi!”

 

“Thì sao?”

 

Tô Nam thản nhiên nhìn bà ta:

 

“Vậy thì đã sao? Tôi có làm chủ được hay không, các người cứ thử mà xem.”

 

Thái độ của cô đã rõ ràng, lời xấu cũng nói thẳng mặt rồi.

 

“Còn nữa, đời sống riêng tư của tôi, không tới lượt người ngoài chỉ trỏ. Mười ba người bạn trai của tôi, một người cũng không thể thiếu.”

 

Nhà họ Phó rộng lượng thế kia, chịu nuốt trôi cục tức này chỉ vì môn đăng hộ đối?

 

Cô bỗng thấy biết ơn Tần Du và Ninh Triệu Liễu đã chuẩn bị cái buổi tụ tập hôm nay.

 

Cô đã nói thẳng thế rồi, nếu bọn họ vẫn cứ khăng khăng kéo tới rước nhục thì cô cũng không cản làm gì.

 

“Ha, Tô Nam, vốn dĩ tôi không hề muốn cô gả vào. Là Dạ Xuyên bị cô mê hoặc, không chỉ đẩy Oánh Oánh đi biệt tích chẳng biết phương nào, lại còn nhất quyết đòi ở bên cô? Được thôi, tôi nói cho cô biết, sau này cho dù cô có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng bước chân vào cửa Phó gia nửa bước!”

 

Khúc Tình tức đến run rẩy cả người.

 

Với tính cách thế này, cho dù Tô Nam thực sự vào cửa cũng không thể nào chung sống hòa thuận với bà ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam cong môi, mỉm cười:

 

“Thế thì tốt quá, làm ơn trông chừng Phó Dạ Xuyên giùm tôi, bảo anh ta đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

 

Nói xong, cô vui vẻ quay người rời đi, trở lại phòng riêng.

 

Khúc Tình hít sâu mấy hơi, gắng gượng mới ổn định lại tâm trạng.

 

Ra ngoài, đi ngang qua phòng của Tô Nam, bà ta không nghĩ ngợi gì mà giơ máy chụp ngay một tấm.

 

Trong ảnh, Tô Nam đang ngồi giữa đám trai trẻ, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ ái muội.

 

Khúc Tình hài lòng gửi bức ảnh đi, gửi cho Phó Dạ Xuyên.

 

Lần này, hẳn là con trai mình sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Nam, xem có còn đáng để nó si mê nữa không?

 

Ninh Triệu Liễu nhìn theo bóng lưng Khúc Tình, khẽ cau mày. Cô bóp nhẹ cổ tay Tô Nam, đưa mắt ra ngoài:

 

“Này, hình như bà già vừa rồi lén chụp hình chúng ta đó… Sao cậu không đóng cửa lại?”

 

Nghe vậy, một cậu trai trẻ ngồi cạnh Du Phi lập tức đứng dậy, đóng cửa cẩn thận.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Ninh Triệu Liễu mỉm cười cảm kích.

 

Tô Nam nhấp một ngụm rượu, hờ hững đáp:

 

“Là tớ cố ý để vậy cho bà ta chụp đấy.”

 

Ninh Triệu Liễu ngẩn ra, không hiểu, Tô Nam bèn giản lược kể lại chuyện vừa rồi.

 

Tần Du giận đến mức muốn xông ra ngoài dạy cho Khúc Tình một trận, phải khó khăn lắm Tô Nam mới kéo lại.

 

“Đúng là mặt dày, họ tự tin đến mức nào vậy chứ?”

 

Tô Nam nhướng mày, nhún vai:

 

“Chẳng phải sao?”

 

Lời còn chưa dứt, điện thoại cô sáng lên, là một dãy số lạ gọi tới.

 

Cô vô thức bắt máy:

 

“Alo, ai đấy?”

 

“Là anh, em đang ở đâu?”

 

Giọng Phó Dạ Xuyên trầm thấp lạnh lẽo, mang theo từ tính khàn khàn, khẽ áp chế cơn giận đang bùng nổ.