Không ngờ là Phó Dạ Xuyên lại gọi điện hỏi cô đang ở đâu?
Số điện thoại này trước giờ chưa từng thấy qua, Tô Nam cũng không vội cúp máy, chỉ khẽ cười nhạt, giọng mang theo mỉa mai:
“Chẳng lẽ Phó phu nhân chưa báo vị trí cho anh sao?”
Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?
Chắc hẳn Khúc Tình đã sớm nôn nóng kể hết mọi chuyện của cô cho Phó Dạ Xuyên, thậm chí còn thêm mắm dặm muối không ít chuyện bịa đặt nữa, nhưng cô chẳng mảy may quan tâm.
Trong điện thoại là một khoảng lặng kéo dài, ngay lúc Tô Nam không nhịn được muốn cúp máy thì giọng hắn chợt vang lên, như thể đang cực lực đè nén cảm xúc, gắng gượng để mình bình tĩnh lại:
“Đừng chơi quá lâu, ít uống rượu thôi.”
Tô Nam thoáng sửng sốt, dường như không ngờ hắn lại nói như vậy. Trong thoáng chốc, bao nhiêu lời mắng c.h.ử.i đã chuẩn bị sẵn trong lòng lại nghẹn không thốt ra được.
Lồng n.g.ự.c cô nặng nề, như bị đè một tảng đá lớn, cô khẽ nhíu mày, giọng không vui đáp trả:
“Cần anh lo sao?”
Nói xong, cô thẳng tay cúp máy.
Người đàn ông khốn kiếp này, lúc nào cũng chẳng chịu đi theo lẽ thường!
Ninh Triệu Liễu lắc lắc ly rượu trong tay, hơi nhíu mày:
“Rốt cuộc Phó Dạ Xuyên đang giở trò gì? Đừng nói là thật sự muốn quay lại với cậu đấy nhé?”
Tần Du bĩu môi:
“Khó nói lắm, Tiểu Nam của chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi. Không biết là anh ta chợt giác ngộ, hay lại có mưu đồ gì khác.”
Ninh Triệu Liễu ngẫm nghĩ:
“Với gia thế của nhà họ Phó, chắc cũng chẳng cần toan tính gì, nhưng còn Phó Dạ Xuyên thì…”
Tần Du lập tức lắc đầu, nắm lấy cánh tay Tô Nam:
Tửu Lâu Của Dạ
“Cậu nhất định phải giữ vững lập trường, đừng để ngã hai lần ở cùng một chỗ. Kệ anh ta muốn gì, chúng ta tuyệt đối không cần!”
Tô Nam dĩ nhiên gật đầu, giọng chắc nịch:
“Đương nhiên rồi.”
Cô đâu có ngốc đến thế.
Rượu uống được nửa chừng, Tô Nam bị Tần Du kéo uống khá nhiều, đầu óc quay cuồng nặng trĩu, như cứ muốn rơi xuống.
May mà Ninh Triệu Liễu vẫn còn tỉnh táo, lập tức gọi người đến đưa từng người trong bàn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Nhiên và Du Phi, hai người bọn họ gần như không động đến rượu.
Ninh Triệu Liễu ôm lấy Tần Du đã say mèm, chỉ vào Tô Nam:
“Chị đã liên lạc với Tô Kỳ rồi, anh ấy sẽ tới ngay, hai người đỡ cô ấy ra cửa nhé.”
Tiêu Nhiên và Du Phi không dám lơ là, một người đỡ lấy Tô Nam, một người cầm túi xách giúp cô, cẩn thận dìu ra ngoài.
Chưa kịp ra đến cửa, ở hành lang bên cạnh sảnh lớn của hội sở, một giọng nói xa lạ lạnh lùng vang lên, trầm thấp u ám:
“Buông ra.”
Tiêu Nhiên khựng lại, quay đầu thì thấy Phó Dạ Xuyên, sắc mặt thoáng thay đổi.
Không biết hắn đã chờ ở đây bao lâu rồi.
Chỉ mấy bước, Phó Dạ Xuyên đã đến trước mặt, nhìn thấy Tô Nam đang say khướt trong lòng Tiêu Nhiên, gương mặt hắn tối sầm lại, đôi mắt đen thẫm như chất chứa bao cuộn trào cảm xúc.
Tiêu Nhiên vốn chỉ là một người mới chân ướt chân ráo trong giới người mẫu, theo Ninh Triệu Liễu lăn lộn mà thôi, làm sao có thể đấu lại được Phó Dạ Xuyên?
Dù không cam lòng, cậu ta cũng chỉ đành từ từ buông tay, chỉ là trong lòng quá mức không phục.
Sắc mặt cậu ta trở nên cứng ngắc, lạnh nhạt:
“Phó tổng, tam thiếu gia nhà họ Tô sắp đến rồi.”
Ý là không muốn để Phó Dạ Xuyên cứ thế mang Tô Nam đi.
“Tôi bảo cậu buông tay.”
Giọng nói của Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo đến cực điểm, chẳng muốn phí thêm nửa câu.
Ánh mắt thâm trầm quét qua khuôn mặt Tiêu Nhiên, mang theo sự cao ngạo và khí thế bức người. Chỉ cần một ánh nhìn thôi, cũng khiến người khác lập tức cảm nhận được khoảng cách trời vực.
Tiêu Nhiên cứng người, mặt thoáng tái nhợt.
Ngay lúc ấy, Du Phi vội bước lên trước:
“Tiêu Nhiên, để Tô tiểu thư ngồi tạm trên sofa chờ đi.”
Cậu chỉ tay về phía bộ ghế salon tiếp khách không xa trong đại sảnh.
Tiêu Nhiên chần chừ, định bước về phía đó, nhưng chưa kịp xoay người, một cơn gió mạnh ập đến.
Trong nháy mắt, vòng tay trống rỗng, cơ thể cậu ta bị một lực cực mạnh đẩy lùi, suýt nữa không đứng vững.
Cậu ta loạng choạng lùi mấy bước, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mắt.