Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 309: Tiền Của Cô Tô



Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phó Dạ Xuyên, tiếng cười của hắn rõ ràng đã khiến mọi người chú ý.

 

 Hắn đắc ý cái gì chứ? Có gì đáng để vui mừng đâu?

 

Thần sắc của Phó Dạ Xuyên hiện rõ vẻ thoải mái, khóe môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, mang theo vài phần vui vẻ.

 

“Không có bản lĩnh thì thôi đi!”

 

Thẩm Mặc Mặc bất lực buông tay, gặp phải Tô Minh, đại thần ra tay thì chẳng ai công phá nổi phòng tuyến của anh.

 

Tô Nam nghiến răng nghiến lợi, vòng vo nửa ngày, hóa ra đối thủ lớn nhất lại chính là người anh hai thần long thấy đầu không thấy đuôi của cô?

 

Tô Tiểu Hổ thì phấn khích, nhảy phốc ngay vào lòng Phó Dạ Xuyên.

 

“Ba ba, ba lợi hại quá, ba đẹp trai quá, ba ba con yêu ba…”

 

Cô trừng mắt nhìn con hổ nhỏ trong lòng Phó Dạ Xuyên, khóe mắt giật giật, giọng điệu lạnh băng:

 

“Tô Tiểu Hổ, lăn về đây cho mẹ!”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Con hổ này thật chẳng có chút lập trường nào, đúng là mất hết mặt mũi của cô!

 

Phó Dạ Xuyên xoa đầu nó, giọng nói ôn hòa, trong trẻo:

 

“Đi về với mẹ con đi.”

 

Sao lại vô dụng thế này, nghe lời đến vậy?

 

Thế mà còn ngoan ngoãn quay lại, đi được mấy bước còn quay đầu lại ba lần, diễn một màn bi kịch chia ly?

 

Tô Nam tức đến mức hận không thể phun ra một ngụm máu, cô lập tức nhét Tô Tiểu Hổ vào túi xách của mình, quay sang mỉm cười với Lâm Ca.

 

“Tạm biệt.”

 

Nói xong, chẳng đợi Lâm Ca đáp lời, cô trực tiếp rời đi.

 

Thẩm Mặc Mặc vội vàng đuổi theo.

 

“Tô Tô…”

 

“Mặc Mặc, cô còn có chuyện gì sao?”

 

Thẩm Mặc Mặc mỉm cười, có chút do dự:

 

“Mấy ngày nay tôi gửi tin nhắn cho đại thần Tô Minh mà anh ấy đều không trả lời, có phải bận lắm không?”

 

Tô Nam gật đầu: “Anh ấy đang tham gia một dự án nghiên cứu bí mật, chắc không thể liên lạc với bên ngoài.”

 

Thẩm Mặc Mặc hiểu ra, khẽ gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm, lại pha lẫn vài phần thất vọng.

 

Tô Nam khẽ động não, rồi mỉm cười: “Mặc Mặc, sắp tới là sinh nhật ba tôi, anh ấy nhất định sẽ đến. Đến lúc đó tôi mời cô nhé.”

 

Thẩm Mặc Mặc không hề do dự, nụ cười nở rộ trên môi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Được thôi!”

 

Tô Nam vẫy tay chào tạm biệt, định đưa Tô Tiểu Hổ đến chỗ Tô Dịch Phong, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị nó chọc tức c.h.ế.t!

 

Phó Dạ Xuyên trông như bình thản, nhưng đợi Tô Nam vừa đi, hắn liền nói với Lâm Ca một câu tạm biệt.

 

Lâm Ca lập tức hiểu ra điều gì, cố ý trêu chọc hắn, còn giả vờ khó xử:

 

“Phó tổng, lát nữa còn một cuộc họp nữa đấy!”

 

Phó Dạ Xuyên hờ hững liếc anh ta một cái, lạnh lùng:

 

“Để sau đi.”

 

“Anh giờ có chạy theo cũng không kịp đâu, Tô tổng vừa rồi nói bóng nói gió, sao anh lại dám nói dối cô ấy chứ?”

 

Lâm Ca hiếm khi hóng chuyện đến thế.

 

Hai người này, chắc chắn có gì mờ ám!

 

Giọng Phó Dạ Xuyên lạnh nhạt: “Liên quan gì đến cậu, lo chuyện bao đồng!”

 

Nói xong, hắn cất bước đi ra ngoài.

 

Chưa đến một phút, hắn vừa bước ra đã thấy xe của Tô Nam lướt qua trước mặt.

 

Sau lưng, Lâm Ca bật cười khẽ: “Tôi nói rồi mà?”

 

Muộn rồi!

Giờ có đuổi theo cũng không kịp!

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng thêm u ám, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái rồi bước đi.

 

Trước khi đi, giọng nói hắn lạnh băng bỏ lại một câu:

 

“Miệng ch.ó làm gì nhả được ngà voi?”

 

Đây là c.h.ử.i anh ta là ch.ó sao?

 

Lâm Ca sững lại, trong lòng nghẹn khuất vô cùng.

 

Quả nhiên, kịch hay của Phó Dạ Xuyên, anh ta không có phúc mà xem được!

 

Tại tập đoàn Phó thị, Phó Dạ Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó Phó Ngôn Nghi tuyên bố studio chính thức chuyển hướng, chuẩn bị sản xuất một chương trình khám phá mạo hiểm, là sản phẩm hợp tác của một nhóm nhà thám hiểm, mang phong cách vừa giống show thực tế, vừa giống phim tài liệu.

 

Trong đoạn video, Phó Ngôn Nghi mặc bộ đồ thám hiểm ngầu lòi, ngũ quan sắc sảo, tuấn tú rạng ngời, chỉ riêng ngoại hình đã đủ để hút về một lượng lớn fan, tự tin tự tại giới thiệu bản thân.

 

Chỉ mới một đoạn ngắn mà lượng view đã tăng vọt, chiếm ngay vị trí số một trên hot search.

 

Khuôn mặt Phó Dạ Xuyên càng lúc càng u ám, ánh mắt anh lia sang Trần Miễn đang đứng bên cạnh.