Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 308: Ba Cũng Rất Nhớ Con



Lời của Phó Dạ Xuyên vừa dứt, bầu không khí thoáng chốc chìm vào một sự im lặng kỳ dị, khó nói thành lời.

 

Sắc mặt Tô Nam hơi cứng lại, trong khoảnh khắc ấy biểu cảm trở nên vô cùng không tự nhiên.

 

Rất nhanh, khóe môi cô lại gợn lên một nụ cười nhạt, ẩn chứa lạnh lẽo.

 

“Khá hơn nhiều rồi, trí nhớ cũng khôi phục đặc biệt tốt. Những lời dối trá của Phó tổng, tôi bây giờ vẫn nhớ rõ mồn một.”

 

Cô thậm chí không thèm che giấu gì cả, chỉ muốn x.é to.ạc cái lớp mặt nạ giả dối kia của Phó Dạ Xuyên.

 

Nhưng phản ứng của hắn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, chẳng hề lúng túng, chẳng chút bối rối, cũng không có vẻ xấu hổ hay chột dạ khi bị vạch trần.

 

Ngược lại, dáng vẻ hắn vẫn thản nhiên, giống như tất cả chỉ là Tô Nam đang vô cớ gây sự.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Khóe môi hắn mang theo nụ cười ôn hòa, bình lặng, thậm chí còn bao dung nuông chiều cả những lời mỉa mai sắc lạnh của cô.

 

“Vậy thì tốt.”

 

Tô Nam tức giận đến trợn trắng mắt, phải nhắm nghiền lại hít một hơi thật sâu.

 

Thẩm Mặc Mặc vội vàng khẽ ho, phá tan bầu không khí gượng gạo.

 

“Tô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”

 

Tô Nam còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Hổ đã trông thấy Phó Dạ Xuyên, đôi mắt nó sáng rực, nhảy phốc khỏi lòng Tô Nam.

 

Nó chạy đến bên chân Phó Dạ Xuyên, hai cái móng nhỏ cào lấy chân hắn:

 

“Ba ba, con thật sự rất nhớ ba đó!”

 

Phó Dạ Xuyên vốn định một cước đá bay nó: “…”

 

Thế nhưng hắn lại cúi xuống, nhấc nó lên bằng gáy, mỉm cười hiếm hoi, giọng điệu dịu dàng đến lạ.

 

“Ba cũng rất nhớ con.”

 

Ba người còn lại tại chỗ lập tức ngây người, chấn động đến không thốt nên lời.

 

Đặc biệt là Lâm Ca, anh ta chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này.

 

Trước khi bị sửa chương trình, Tiểu Hổ lúc nào cũng đơn phương l.i.ế.m mặt nịnh bợ Phó Dạ Xuyên. Nhưng anh ta thì xưa nay vốn chẳng mảy may để tâm, càng không bao giờ đáp lại.

 

Vậy mà hôm nay lại thốt ra một câu “Ba cũng rất nhớ con”?

 

Đây còn là Phó Dạ Xuyên mà họ biết sao?

 

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa chán ghét của Tô Nam, Lâm Ca chợt bừng tỉnh, câu “Ba cũng rất nhớ con” kia, e rằng không phải nói với Tiểu Hổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Hổ vung vẩy bốn cái chân ngắn ngủn trong không trung, cái đầu tròn lắc lư, lưỡi lè ra đến mức suýt c.ắ.n trúng chính mình, biểu cảm sững sờ đến ngốc nghếch:

 

“Ba ba quả thật là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ, ma ma cũng là cô gái xinh đẹp nhất thế giới…”

 

Lời còn chưa dứt, nó đã bị Tô Nam túm lấy, kéo mạnh về phía mình.

 

Thật sự không chịu nổi cái cảnh nịnh bợ ngượng chín mặt này!

 

Cô lấy tay bịt miệng nó, trừng mắt cảnh cáo con hổ nhỏ.

 

“Câm miệng!”

 

Sau đó, ánh mắt cô lại lạnh lùng lia về phía Phó Dạ Xuyên, rồi thẳng tay ném Tiểu Hổ cho Thẩm Mặc Mặc.

 

“Chương trình do anh hai tôi sửa, cô sửa lại giúp tôi. Tiểu Hổ là thú cưng của tôi, nhất định phải nghe theo ý tôi.”

 

Mọi người lập tức hiểu rõ cô định làm gì.

 

Lâm Ca còn liếc mắt sang Phó Dạ Xuyên, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, như đang đợi xem kịch hay.

 

Gương mặt Phó Dạ Xuyên dần dần sa sầm, ánh mắt cũng tối xuống, quai hàm căng cứng.

 

Tiểu Hổ thì không cam lòng, nhỏ giọng phản kháng:

 

“Lúc nãy ma ma còn bảo người ta phải có chính kiến mà~”

 

Cái nhìn sắc lạnh của Tô Nam lập tức quét qua, hệ thống trí tuệ nhân tạo của Tiểu Hổ nhanh chóng phân tích ra kết quả, ánh mắt này, không thể dây vào!

 

Nó lập tức co rúm lại. Thẩm Mặc Mặc liền gật đầu:

 

“Không thành vấn đề.”

 

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô lấy laptop của mình ra.

 

Lâm Ca và Phó Dạ Xuyên cũng không rời đi mà ngồi đối diện.

 

Tiểu Hổ nằm bò trên bàn, cái dáng vừa ngốc nghếch vừa tội nghiệp, cặp mắt dõi theo Tô Nam, trông chẳng khác nào nó đang tha thiết không muốn cô ghét Phó Dạ Xuyên.

 

Tô Nam mím môi, kiên nhẫn chờ đợi. Hơn mười phút trôi qua, cô nhìn về phía Thẩm Mặc Mặc.

 

Chưa xong sao? Nhớ lần trước chưa đến hai phút đã xong rồi mà?

 

Thẩm Mặc Mặc nhíu mày, gõ phím liên hồi, lại thêm mười mấy phút nữa, mồ hôi lạnh cũng túa ra.

 

“Không được, Tô Minh đã cài tường lửa vào trong thân thể tiểu phản đồ này, tôi hoàn toàn không phá nổi.”

 

Khóe môi Tô Nam giật giật, còn chưa kịp thất vọng thì từ đối diện, Phó Dạ Xuyên đã bật cười khẽ một tiếng.