Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 311: Tôi Là Nhà Tài Trợ



Nhân viên một bên ra sức nháy mắt ra hiệu, đáng tiếc hai nữ minh tinh hạng mười tám kia hoàn toàn chìm trong thế giới của chính mình.

 

Tô Nam xưa nay không có thói quen nhẫn nhịn. Cô đặt điện thoại xuống, trực tiếp đứng dậy xoay người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn sang bọn họ.

 

Giọng nói lười nhác pha chút thờ ơ vang lên:

 

“Buổi lễ này là tôi tài trợ. Nếu các cô thấy chỗ ngồi có vấn đề, cứ việc đi khiếu nại tôi...”

 

Dù sao cuối cùng có khiếu nại cũng phải chuyển đến tay Đỗ Nham. Cô ngược lại rất tò mò, không biết hai tiểu minh tinh này còn có thể đứng vững trong giới nữa hay không?

 

Hai nữ minh tinh kia khi nhìn rõ mặt Tô Nam, nghe thấy lời này thì sắc mặt cứng lại.

 

Dưới ánh đèn, lớp phấn dày trên mặt họ càng thêm tái nhợt. Họ luống cuống đứng lên, cách mấy dãy ghế, giọng nói run rẩy:

 

“Không… thì ra là Tô tiểu thư, chúng tôi không nhận ra cô.”

 

Tô Nam trong lòng đảo mắt, xoay người ngồi xuống. Ban đầu cô còn định đổi chỗ trung tâm này cho người khác, nhưng nghĩ lại, chỉ một cái trung tâm rẻ tiền mà đã đủ để ép ra nhiều kẻ lộ rõ nhân phẩm thấp kém thế này, vậy thì cô chẳng buồn nhường nữa!

 

Hai nữ minh tinh kia định chạy tới xin lỗi trực tiếp, nhưng chưa kịp bước lại gần đã bị chặn lại.

 

“Xin quay về chỗ ngồi ban đầu, nếu không mời các cô rời khỏi.”

 

Trần Miễn giơ tay ngăn họ lại, cố gắng kiềm chế lễ phép và sự tu dưỡng.

 

Khóe mắt Tô Nam bất chợt thoáng thấy bên phải ánh sáng tối đi, có người ngồi xuống, mang theo hương thơm lạnh lẽo nhè nhẹ.

 

Cô theo phản xạ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Phó Dạ Xuyên thì lập tức nhíu chặt mày.

 

“Anh ngồi đây làm gì?”

 

Giọng nói đầy sự chán ghét. Ngực Phó Dạ Xuyên nặng trĩu, nhưng trên mặt vẫn bình thản.

 

“Anh cũng là một trong những nhà tài trợ.”

 

Giọng hắn bình thản, trầm ấm, đủ khiến người ta dễ dàng đắm chìm, nhưng lời nói thốt ra lại khiến người khác tức c.h.ế.t.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Hừ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam nghẹn họng, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, xem hắn như không khí.

 

Ngay lúc đó, Du Phi ngồi xuống bên trái cô, vốn đã được sắp xếp từ trước. Với độ hot của Du Phi, ngồi ở vị trí này cũng không hề lạc quẻ.

 

Gương mặt trẻ trung tuấn tú của cậu mang theo nụ cười nhạt, đi dưới hàng loạt ánh đèn flash mà chẳng chút sợ hãi, đôi mắt trong sáng ấm áp, không nhiễm bụi trần.

 

“Chào Tô tổng, Phó tổng.”

 

Phó Dạ Xuyên căn bản không thèm đáp, ngược lại Tô Nam mỉm cười chào hỏi:

 

“Lại đây ngồi đi, hôm nay trời lạnh, đi t.h.ả.m đỏ chắc buốt lắm nhỉ?”

 

Du Phi cười, ngồi xuống cạnh cô: “Cũng tạm ổn thôi.”

 

Tô Nam nghiêng người qua, đưa điện thoại vừa lướt thấy ảnh phim của cậu, cùng cậu bàn luận về tình tiết.

 

Cô hoàn toàn phớt lờ người đàn ông mặt mày âm u bên phải. Không chú ý rằng, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống rõ rệt. Rõ ràng ban nãy còn ấm áp lắm mà…

 

Người tham dự ngày càng nhiều, lễ trao giải sắp bắt đầu.

 

“Tô Nam…”

 

Người đàn ông bên cạnh bỗng cất tiếng, gõ nhẹ lên tay vịn.

 

Tô Nam quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm của Phó Dạ Xuyên gắt gao khóa chặt cô, trong đó thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp, nhẫn nhịn, chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

 

Đợi đến khi cô muốn nhìn kỹ, thì trong mắt hắn chỉ còn lại sự ôn hòa đen thẳm như mực. Môi mỏng khẽ nhúc nhích.

 

“Hôm nay em rất đẹp.”

 

Xung quanh tiếng trò chuyện, chào hỏi đột nhiên lặng hẳn.

 

Câu nói này vốn chỉ là xã giao bình thường, nhưng từ miệng Phó Dạ Xuyên thốt ra với Tô Nam, bầu không khí lại trở nên kỳ lạ khó tả.

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Nam, chờ phản ứng của cô. Cô khẽ nhếch môi đỏ, thản nhiên đáp:

 

“Thì ra mắt thẩm mỹ của Phó tổng cũng có lúc còn chút tầm vóc.”