Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 313: Không Thuận Đường



Bài phát biểu vô thưởng vô phạt của Phó Dạ Xuyên lại nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt.

 

Trong lòng Tô Nam chỉ muốn đảo mắt một vòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười hào phóng, đoan trang.

 

Khi trao giải, Phó Dạ Xuyên đón lấy cúp và chứng thư từ tay lễ nghi, đưa cho Phương Mộng Kỳ.

 

Phương Mộng Kỳ hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, người đang đứng trước mặt cô ta chính là Phó Dạ Xuyên!

 

Cô ta làm sao có thể không rung động? Người chỉ cần dậm chân một cái là cả thương trường rung chuyển, nếu cô có thể ở bên hắn, sau này khỏi phải lo chuyện xã giao hay bữa tiệc nào nữa…

 

Cô ta cẩn thận nhận lấy chứng thư và cúp, lấy hết can đảm, mặt đỏ bừng đầy ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa khẩn trương và mong đợi.

 

“Cảm ơn Phó tổng, đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu, hy vọng có cơ hội được hợp tác cùng ngài…”

 

Phó Dạ Xuyên liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, im lặng không nói gì.

 

Đến khi chụp ảnh chung, theo lẽ thường hắn nên đứng bên trái Phương Mộng Kỳ, tách ra một khoảng với Tô Nam, nhưng hắn cố tình đứng sang phải, ép nữ minh tinh ra ngoài, còn bản thân lại đứng cạnh Tô Nam, cùng hai người đoạt giải tạo thành một hàng. Cách đứng này, thật khiến người ta khó hiểu.

 

Các minh tinh phía dưới: “…”

 

Tô Nam cố gắng giữ nụ cười, trước mặt bao nhiêu phóng viên truyền thông, cô không muốn gây chuyện ầm ĩ, nhưng trong lòng lại nghĩ: Xong rồi, Du Phi không thể nào mượn được độ hot của mình nữa rồi!

 

Lễ trao giải vừa kết thúc, Tô Nam không nhịn nổi, bỏ cả tiệc chúc mừng, vội vã rời đi, may mà không ai đuổi theo.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Phó Dạ Xuyên bị đám đông vây quanh chào hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nam lên xe rời đi.

 

“Phó tổng…”

 

Một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau, chính là Phương Mộng Kỳ.

 

Cô ta mặc váy dạ hội mỏng manh, trước n.g.ự.c sau lưng lộ ra từng mảng da thịt, bị gió lạnh thổi đến run rẩy, thoạt nhìn thật sự tội nghiệp.

 

Nghe thấy tiếng, ánh mắt Phó Dạ Xuyên sâu thẳm, lạnh lùng, như thể đang cố nhớ xem cô ta là ai.

 

Những người xung quanh lập tức hiểu rõ dụng ý của cô ta, nhưng ai cũng độc thân, hơn nữa với thân phận địa vị của Phó Dạ Xuyên, chắc chắn chẳng thiếu phụ nữ theo đuổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là lần đầu tiên hắn trao giải cho một nữ minh tinh, biết đâu sẽ có chuyện gì nảy sinh với cô ta? Ai nấy liếc nhau, cười đầy ẩn ý, rồi thức thời rút lui.

 

Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại hai người: Phó Dạ Xuyên và Phương Mộng Kỳ.

 

Cô ta khẽ c.ắ.n môi, dáng vẻ yếu ớt như muốn nói lại thôi.

 

“Phó tổng, quản lý của tôi bị công ty gọi đi rồi, anh ấy mang cả quần áo của tôi đi mất… Anh có thể tiện đường cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

 

Vừa nói, cô ta vừa xoa cánh tay và bờ vai trần, trông yếu ớt đáng thương vô cùng.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên trầm xuống, lạnh lẽo, hắn cầm điện thoại gọi cho Trần Miễn:

 

“Lái xe qua đây.”

 

Khi niềm vui còn chưa kịp hiện lên trên mặt Phương Mộng Kỳ, giọng nói trầm thấp từ tính của hắn lại vang lên, lạnh lùng vô cảm:

 

“Không được, không thuận đường.”

 

Nói xong, hắn sải bước rời đi.

 

Phương Mộng Kỳ ngây người, sắc mặt cứng đờ, môi tái nhợt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lên xe bỏ đi.

 

Trong xe, gương mặt Phó Dạ Xuyên lạnh lùng không một tia cảm xúc:

 

“Ảnh đâu?”

 

Trần Miễn lướt vài cái trên điện thoại, gửi cho hắn một tấm hình.

 

Đó là bức ảnh chụp khi hắn và Tô Nam cùng bước lên sân khấu, ban đầu là bốn người chung khung hình, nhưng sau khi cắt gọn, giờ chỉ còn lại hai người ở giữa, Tô Nam và Phó Dạ Xuyên.

 

Khóe môi hắn khẽ cong, nét mặt cũng dịu đi, rõ ràng rất vừa ý với tấm ảnh này. Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại dần u tối.

 

Ngực hắn như bị sợi tơ vô hình siết chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề.

 

Kết hôn ba năm, vậy mà hắn và Tô Nam lại chưa từng có nổi một bức ảnh chụp chung. Hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời này rồi?