Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 321: Tôi Có Thể Hiến Máu



Cái chương trình quái quỷ gì thế này, chẳng lẽ sinh ra chỉ để dày vò người khác sao?

 

Tần Minh đã tự mình lấy bộ đồ lặn từ trên ca nô xuống, không nói hai lời mà bắt đầu mặc vào.

 

Tô Nam ngẩn người nhìn, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã liếc sang cô, trầm ngâm vài giây rồi hỏi:

“Tô tiểu thư, cô muốn tự mình lặn xuống không?”

 

Dù sao cũng chẳng thể trốn được.

 

Tô Nam nở nụ cười khô khốc:

“Tôi... không biết bơi.”

 

Tần Minh im lặng suốt hơn mười giây, mới tiêu hóa được thông tin này.

 

Cái người đại thần thám hiểm chuyên nghiệp, Phó Ngôn Nghi, được khen ngợi hết lời kia… hóa ra không biết bơi?!

 

Tô Nam chớp mắt, cúi đầu đầy ngượng ngùng.

 

Tần Minh dừng lại một chút, rồi nói nhẹ:

“Vậy… cô chờ tôi trên thuyền đi.”

 

Tô Nam nghiêm túc gật đầu như một học sinh ngoan.

 

Tần Minh mặc đồ lặn xong, một cú lao xuống biển, gợn sóng cũng không dậy, quả thật là đẳng cấp của chuyên gia.

 

Ba, bốn phút trôi qua, mặt biển vẫn lặng như tờ, chẳng một chút động tĩnh.

 

Tô Nam bắt đầu lo lắng, tim cô đập dồn dập, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

 

Cảm xúc hoảng hốt ấy bất chợt kéo cô trở lại ba năm trước...

 

Khi đó, Tô Nam một mình đến hồ bơi để luyện bơi, huấn luyện viên đã hẹn trước lại không đến, ngược lại xuất hiện vài gã người nước ngoài trông dữ tợn.

 

Trên người họ xăm kín những ký hiệu kỳ lạ thấy cô, họ lập tức tiến lại gần, ánh mắt lạnh như dao, tàn độc đến đáng sợ.

 

“Là cô đã cứu tên lính Trung Quốc đó phải không!”

 

Chỉ một câu, Tô Nam lập tức hiểu ra, đó là người của hắc quyền quán.

Họ đến để trả thù!

 

Dù khi đó họ đã tha cho cô và Phó Dạ Xuyên, nhưng ai mà tin nổi nhân phẩm của bọn khủng bố chứ?

 

Cô im lặng, chưa kịp phản ứng thì một tên trong số đó đã thô bạo túm lấy tóc cô, không nói một lời, ép mạnh đầu cô xuống nước.

 

Cô giãy giụa, vùng vẫy, cố gắng hít thở

nhưng vô ích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một tên khác cũng nhảy xuống, túm lấy chân cô, giữ chặt, cố dìm xuống sâu hơn, không để cô có cơ hội phản kháng!

 

Cô như con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta c.h.é.m g.i.ế.c.

 

Một phút… hai phút… rồi bảy phút…

 

Cô không nhớ mình đã nuốt bao nhiêu nước, chỉ cảm nhận rõ rệt rằng sức lực đang dần bị rút cạn, ý thức cũng mờ dần đi.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Nhịp tim yếu ớt, tiếng cười nói trên bờ trở nên xa xăm, méo mó.

 

Cô cảm thấy như mình bị kén tằm quấn chặt, càng lúc càng siết lấy thân thể, nuốt chửng hơi thở cuối cùng của cô.

 

Nước lạnh buốt, lạnh đến tận xương tủy.

Nỗi sợ cận kề cái c.h.ế.t phơi bày trần trụi giữa mặt nước, không nơi ẩn trốn.

 

Đến khi cơ thể hoàn toàn bất động, ngay cả bản năng sinh tồn cũng biến mất.

Hai gã kia mới buông tay, thấy cô úp mặt nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tưởng đã c.h.ế.t nên rời đi.

 

Chưa bao giờ trong đời Tô Nam cảm thấy lạnh đến thế. Dường như có một lực hút vô hình trong nước, ghì chặt lấy cô, không cho cô cử động, như muốn kéo cô xuống tận đáy biển sâu.

 

Ngay lúc ý thức sắp rời khỏi thể xác, một người đàn ông lao xuống, dùng hết sức ôm chặt lấy cô đưa lên mặt nước.

 

Đôi bàn tay ấy rộng và mạnh mẽ, hắn hô hấp nhân tạo cho cô, ấn tim cấp cứu liên tục. Trong khoảnh khắc ấy, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn.

 

Là anh ấy.

 

Nước mắt trào ra, cô chỉ nghĩ được một điều, hắn lại cứu cô lần nữa.

 

Lần này… phải trả ơn sao đây? Cô muốn lấy hắn làm chồng.

 

---

 

Trong bệnh viện, khi mở mắt ra, cảm giác nghẹt thở lại ập tới. Cô run rẩy cả người rồi bật dậy.

 

Cô chạy ra ngoài hành lang, vừa lúc nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn mà cuống quýt của người đàn ông kia vang lên:

 

“Bằng mọi giá… phải cứu cô ấy!”

 

Giọng bác sĩ lộ rõ sự khó xử:

“Cô Kiều mất quá nhiều máu, lại là nhóm m.á.u RH âm cực hiếm. Máu của bệnh viện… đã hết rồi.”

 

Tô Nam chớp mắt, không hiểu sao chân lại bước lên phía trước.

 

Cô nói khẽ, giọng chắc nịch:

 

“Tôi có thể hiến máu.”