Phó Dạ Xuyên nhíu mày nhìn cô, ánh mắt xa lạ và lạnh lẽo, không tin vào sự tốt bụng đột ngột của cô chút nào.
Trái tim Tô Nam chùng xuống, hắn không nhận ra cô, không nhận ra người vừa suýt c.h.ế.t đuối, cũng không nhận ra người mà hắn từng hai lần cứu mạng.
Cô hít sâu, giọng trầm lại, ánh mắt dõi thẳng vào hắn.
“Nhưng anh phải cưới tôi.”
…
Cả người Tô Nam khẽ run lên, suy nghĩ như bị kéo ngược về thực tại. Cô nhìn xuống mặt biển tối thẳm, cảm giác lạnh lẽo nghẹt thở lại trùm lấy toàn thân, khiến cô khó mà hít thở nổi.
Ký ức quá khứ đau đớn đến nỗi cô không biết đó là do nước biển lạnh, hay do nỗi sợ trong tim đang dâng lên. Cô hít từng hơi dốc, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Mặt biển vẫn phẳng lặng, yên ắng đến đáng sợ, ngay cả tiếng sóng cũng không còn.
Cô thật sự bắt đầu lo rồi, đôi mắt liếc nhanh khắp xung quanh, những con thuyền nhỏ gần nhất cũng cách đây mấy chục mét. Không biết kêu cứu thì họ có nghe thấy không.
Cô chạy sang mạn thuyền, cố hết sức hét to:
“Cứu người với!”
“Có ai không, mau cứu người đi!”
“Anh ấy sắp c.h.ế.t rồi, mau cứu người đi!”
Năm phút trôi qua…
Giọng cô khàn đặc, gần như mất tiếng, mà bên kia vẫn im lặng, như thể không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Đôi mắt Tô Nam đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Cô cúi gập người xuống, run rẩy.
Anh ta sắp c.h.ế.t rồi sao…? Giống như cô năm ấy, cũng bị nước nuốt chửng, tuyệt vọng đến tột cùng sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng cô càng thêm rối loạn, mồ hôi lạnh rịn đầy lòng bàn tay.
Nếu không c.h.ế.t đuối, liệu có bị cá ăn mất xác không?
Trong đầu thoáng hiện ý nghĩ đó, cô sững sờ nhìn quanh. Không có điện thoại, nhưng… đúng rồi, trên ca nô có nút báo động khẩn cấp!
Cô mím môi, sắc mặt căng cứng, rồi kiên quyết bước tới. Vừa đặt tay lên nút báo cảnh sát, chưa kịp ấn, bỗng nghe thấy tiếng phụt vang lên từ mặt biển!
Nước b.ắ.n tung tóe, một bóng người mặc đồ lặn trồi lên.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam lập tức nhào tới, là Tần Minh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh đang vật lộn kéo theo một chiếc rương lớn từ dưới nước lên. Nhìn qua thôi cũng biết rất nặng, khiến anh phải dùng toàn lực mới lôi được tới mạn thuyền.
Không nói hai lời, Tô Nam cúi xuống giúp.
Cái rương phải tầm vài chục ký, khó trách anh phải cố đến vậy.
Tần Minh kiệt sức, nằm ngửa ra sàn ca nô, thở hổn hển, tháo mặt nạ lặn ra.
Anh cười khẽ:
“Tô Nam, thứ này phải hai người mới khiêng nổi đó, cô thật sự nên đi học bơi đấy.”
Tô Nam khẽ mím môi, đôi mắt đỏ ửng, giọng khàn đi:
“Anh… không sao chứ?”
Tần Minh ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh lại hơi thở:
“Không sao, tôi là nhà thám hiểm chuyên nghiệp mà, c.h.ế.t đuối thì buồn cười quá rồi.”
Tô Nam siết chặt tay, thì thầm:
“Nhưng người c.h.ế.t đuối… thường đều là người biết bơi.”
Giọng cô nhỏ, run rẩy, ánh mắt thoáng ướt. Tần Minh sững lại, liếc cô một cái đầy ngạc nhiên.
Lúc ở dưới nước, anh hoàn toàn không nghe thấy gì, cũng không biết trên thuyền đã xảy ra chuyện gì. Mà cô thì cúi đầu, cố giấu đi xúc động, rất tự nhiên đưa cho anh khăn lông và chai nước.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người cùng mở chiếc rương ra, bên trong là một bộ dù lượn.
Tần Minh hỏi:
“Cô đã chơi cái này bao giờ chưa?”
Tô Nam lắc đầu.
Anh cười khẽ:
“Không khó đâu, tôi sẽ cùng cô chơi.”
Tô Nam gật đầu, dù sao cũng đang cùng vượt thử thách, ngoại trừ chuyện không biết bơi, những việc khác cô chỉ có thể liều mà làm thôi.
Tần Minh lấy bộ dù ra, nối dây với ca nô.
Động tác của anh dứt khoát, một đầu buộc chặt vào đuôi thuyền, đầu kia cột vào người mình và cô.
Tô Nam từng nhảy dù một lần, nghĩ chắc cũng tương tự, nên không quá sợ, thậm chí còn hơi háo hức.
Anh bật chế độ tự động lái cho ca nô, tốc độ ngay lập tức tăng vọt, ca nô x.é to.ạc mặt biển, b.ắ.n tung những vệt sóng trắng xóa phía sau.