Trong khoảnh khắc, Tô Nam bỗng cảm thấy cơ thể mình bị siết chặt, không thể kiểm soát nổi. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo vọt lên không trung, cách mặt biển hàng chục mét.
Cô hét lên một tiếng thất thanh, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng bị nuốt chửng trong làn gió biển mằn mặn. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Cảm giác cơ thể bị gió cuốn đi với tốc độ chóng mặt khiến cô không tài nào khống chế nổi. Cánh dù trên đầu nhanh chóng căng lên, tạo thành hình vòm vững chắc. Theo đà kéo của ca nô, họ lướt nhanh trên mặt biển, gió biển quất vào mặt đau rát, nhưng cảm giác ấy lại thật sảng khoái!
Tô Nam chưa bao giờ trải nghiệm điều gì như thế. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra sinh mệnh con người thật nhỏ bé và mong manh, nhưng đồng thời cũng đang rực rỡ và mạnh mẽ đến khó tin.
Thách thức giới hạn của bản thân, hóa ra lại gây nghiện đến thế!
Tần Minh sau khi tự ổn định cơ thể liền tiến lại gần, giữ chặt vai Tô Nam, giúp cô điều chỉnh lại tư thế và hướng bay.
Tô Nam thở hổn hển, hai mắt sáng rực, giọng run run vì phấn khích:
“Cái này… thật sự quá đã rồi!”
Tần Minh bật cười, rồi chỉ tay về phía vài chiếc thuyền buồm nhỏ không xa.
Tô Nam lập tức nheo mắt, chăm chú quan sát, cố nhận ra các ký hiệu mà những con thuyền nhỏ kia hợp lại tạo thành.
“Đài truyền hình H.”
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam thầm mắng một tiếng. Cái gì đây, chẳng liên quan tí nào! Còn bày đặt cảm xúc với chả biểu tượng!
Chẳng lẽ đài truyền hình này là đơn vị mua bản quyền của chương trình sao?
Ngay cả Tần Minh cũng tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng dù sao họ đã tìm ra đáp án, vậy là nhanh chóng quay về.
Dù hành trình trông có vẻ thuận lợi, nhưng phần bình luận trực tuyến lại nổ tung:
“Tô Nam lo đến phát khóc kìa!”
“Trông cô ấy thật sự sốt ruột đấy, xem thôi mà muốn khóc theo luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiếc là Tần Minh chẳng biết gì cả. Mau cho anh ta xem lại đoạn phát sóng đi trời ơi!”
…
Ở khu vực tập trung ban đầu, nhóm của Phó Ngôn Nghi và Dư Phi mãi mới xuất hiện, đi cùng với họ là Phương Mộng Kỳ, người được Dư Phi đỡ đi tập tễnh từng bước.
Phó Ngôn Nghi sầm mặt, sải bước lớn đi trước, cả người toát ra vẻ bực bội thấy rõ. Mấy nhân viên hậu trường xung quanh cũng nín thở, không dám mở miệng.
Tô Nam thấy vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ, tính cách Phó Ngôn Nghi xưa nay hiếm khi nổi nóng với ai cơ mà?
Lúc này, đạo diễn đã cầm loa lớn, tổng kết lại phần cuối của chương trình.
Tô Nam và những người khác vẫn phối hợp, lịch sự vỗ tay, không ai hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra với nhóm Phó Ngôn Nghi.
Mãi đến khi mọi người tản ra lên xe, chuẩn bị đến trụ sở đài H để phỏng vấn hậu kỳ, không khí mới bớt căng.
Trong xe không có livestream, vì thế mọi người cũng thấy thoải mái hơn.
Đới Mễ đưa đồ ăn và nước uống cho Tô Nam. Cô còn chưa kịp nhấp một ngụm thì cửa xe bật mở, Phó Ngôn Nghi chui thẳng vào, cướp lấy ly cà phê trong tay Đới Mễ rồi tu một hơi hết sạch.
Tô Nam mím môi, nhìn anh ta:
“Không ngờ cậu lại về muộn hơn bọn tôi đấy.”
Phó Ngôn Nghi tức đến mặt mày đen sì, nghiến răng:
“Lúc đó không biết tôi nghĩ cái quái gì mà lại chọn Phương Mộng Kỳ! Không có tí kiến thức sinh tồn nào thì thôi, đằng này còn kéo tụt cả đội! Cô biết không, tôi với Dư Phi cực khổ cõng cô ta lên núi rồi lại cõng xuống. Kết quả tôi phát hiện ra, cái chân què của cô ta không phải cùng một bên! Cô ta giả khập khiễng suốt cả đường!”
Tô Nam bật cười, không nhịn nổi nữa. Cô thật không ngờ kết quả lại là như thế này!
Phó Ngôn Nghi tức đến nghiến răng, một hơi ăn sạch đống bánh ngọt Đới Mễ chuẩn bị cho Tô Nam. Còn Tô Nam thì không hề bận tâm, ngược lại, cô thấy vui ra mặt. May quá, vòng hai mình đã không chọn Phương Mộng Kỳ, nếu không thì tiêu rồi!