Phó Ngôn Nghi khẽ bật cười, giọng trầm thấp:
“Cậu ta ấy à, là bị người ta đá đấy, hơn nữa còn bị hại đến mức mất sạch gia sản. Cô bạn gái cũ của cậu ta sau đó lại đi theo một đại gia. Thế nên cậu ta mới nói vậy cho đỡ tức.”
Tô Nam: “…”
Đúng là một người rắn thật sự!
Tập đoàn Phó thị, trong phòng họp, bầu không khí căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở. Ai nấy đều cúi đầu nghe báo cáo của các bộ phận, sợ chỉ cần nói sai một câu là bị tổng giám đốc Phó lôi ra phê bình.
Không khí trong phòng trầm nặng, áp suất thấp đến đáng sợ.
Đến lượt Dương Hằng, trưởng bộ phận đầu tư, người mới được đề bạt gần đây, còn chưa có thành tích nổi bật nào. Anh ta muốn giữ vững vị trí thì chỉ có cách khiến tổng giám đốc hài lòng.
Anh ta khẽ ho một tiếng, ánh mắt lộ vẻ tự tin và phấn khích:
“Tổng giám đốc Phó, gần đây phòng đầu tư của chúng tôi đang nghiên cứu thị trường chương trình tạp kỹ. Mặc dù các chương trình này đã rất phổ biến, nhưng nếu chúng ta dám đổi mới, chắc chắn sẽ chiếm được trái tim khán giả!”
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên hơi nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt:
“Vậy cậu định đổi mới cái gì?”
Dương Hằng cười lấy lòng, vội cắm USB vào máy chiếu lớn:
“Cái này là cháu trai của ngài gợi ý. Không hổ là người nhà của ngài, vừa đẹp trai vừa thông minh dũng cảm. Tôi nghĩ hẳn không ít cô gái mê cậu ấy lắm đấy!”
Anh ta vừa nói vừa bấm mở video, đúng lúc phát đến đoạn Tô Nam và Tần Minh đang chơi dù lượn.
Chiếc ca nô lao vun vút trên mặt biển, kéo theo cánh dù bay vút lên không trung. Hai người ở giữa trời, Tần Minh vòng tay ôm Tô Nam giữ thăng bằng.
Máy quay không người lái lia đến một cảnh đặc tả, nụ cười của Tô Nam rực rỡ, trong sáng đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Trên màn hình, hàng loạt bình luận tràn qua:
“Trời ơi, hợp nhau quá! Đường tình ngọt muốn sâu răng luôn!”
“Tô Nam và Tần Minh đúng là trời sinh một cặp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi ship cặp này rồi nhé!”
Dương Hằng phấn khởi nói tiếp:
“Tổng giám đốc Phó, công ty chúng ta hoàn toàn có thể sản xuất một chương trình tương tự! Hoặc đơn giản hơn, mua luôn bản quyền này về!”
Cả phòng họp bỗng chốc im phăng phắc, không khí lạnh lẽo như thể có ai vừa mở tủ đông.
Chỉ có Dương Hằng là vẫn nhiệt tình, giọng hăng hái tâng bốc không ngừng, khen Phó Ngôn Nghi và chương trình kia đến mức hoa mỹ như thơ.
Anh ta nghĩ: Phó Ngôn Nghi là cháu trai của tổng giám đốc Phó, khen cháu chẳng phải là khen chú sao? Thế nào cũng ghi điểm!
Phó Dạ Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, gương mặt dần trở nên tối sầm. Lông mày hắn chau lại, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Toàn thân hắn toát ra luồng khí áp khiến người khác nghẹt thở.
Hắn cố nén giận, xem đến hết đoạn video.
Bình luận trên mạng nói gì? Tần Minh và Tô Nam trời sinh một cặp? Hợp chỗ nào chứ? Bọn họ mù hết rồi sao?!
Trần Miễn, trợ lý đứng bên cạnh, nhìn thấy mà toát mồ hôi lạnh. Anh ta len lén liếc sang Dương Hằng, vừa cảm thấy đáng thương, vừa lo thay.
Vừa mới được thăng chức mấy ngày, chắc sắp mất ghế rồi!
Dương Hằng kết thúc phần trình bày, mặt hớn hở:
“Tổng giám đốc Phó, đầu tư vào chương trình của cháu ngài, chắc chắn là quyết định sáng suốt!”
Anh ta vẫn tưởng mình đã ghi điểm lớn, tự tin đến mức cười rạng rỡ, nhưng cả phòng im lặng đến đáng sợ.
Phó Dạ Xuyên từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua anh ta, lạnh như băng vụn trong đêm đông. Vài giây im lặng trôi qua, nụ cười trên mặt Dương Hằng dần cứng lại. Anh ta hoang mang liếc sang Trần Miễn, chỉ thấy đối phương khẽ thở dài, nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại.
Chưa kịp nói gì thêm, Phó Dạ Xuyên đã đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu:
“Tan họp.”
Cửa phòng họp đóng lại, để lại bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.