Trợ lý Trần đi theo sau, c.ắ.n răng bước vào phòng làm việc, vừa vào đã bị ánh mắt lạnh như băng của Phó Dạ Xuyên quét qua, khiến da đầu tê rần.
“Phó tổng…”
Tửu Lâu Của Dạ
Giọng anh run run.
“Đây chính là kết quả cậu xử lý sao?”
Giọng nói của Phó Dạ Xuyên trầm thấp, khàn khàn, nhưng lạnh buốt đến mức khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Trần Miễn miễn cưỡng nuốt nước bọt, thấp giọng giải thích:
“Phó tổng, chương trình mà cậu Phó tham gia ấy… không chỉ nhà họ Tô chống lưng, mà lão gia nhà chúng ta cũng đã đích thân gọi điện dặn dò, nên…”
Đôi mắt Phó Dạ Xuyên tối lại, sâu thẳm và khó dò.
“Nếu vậy, tập đoàn Phó thị phải trở thành nhà đầu tư duy nhất, hiểu chứ?”
Trần Miễn lập tức đáp: “Rõ, chuyện này nhất định tôi sẽ lo liệu.”
Phó Dạ Xuyên gật đầu nhè nhẹ, cầm tách cà phê bên cạnh, giọng nói thản nhiên như thể đang bàn chuyện nhỏ:
“Đã đầu tư, vậy tập sau, tôi sẽ đích thân đi khảo sát, tự mình trải nghiệm.”
Trần Miễn ngẩng phắt lên, sững sờ vài giây mới kịp phản ứng.
“Vâng… vâng ạ! Nếu ngài xuất hiện với tư cách khách mời bí mật, nhất định sẽ khiến chương trình này bùng nổ hơn nữa, độ hot của chương trình sẽ nhân đôi cho mà xem!”
Phó Dạ Xuyên chỉ khẽ gật đầu: “Ra ngoài đi.”
Trần Miễn như được đại xá, vừa bước ra ngoài được hai bước thì người thư ký đã hớt hải chạy đến:
“Phó tổng, lão gia đến rồi ạ.”
Phó Dạ Xuyên nhíu mày, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Phó lão gia vừa đến đã ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh là Khúc Tình, sắc mặt bà hơi khó chịu.
“Ông nội, mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Anh ngồi xuống đối diện, giọng vẫn bình thản.
Bà Khúc trừng mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mấy ngày nay em gái con không có nhà, ba con đi công tác, còn con thì không thèm về thăm nhà một lần. Chúng ta đến xem con một chút cũng không được sao?”
Phó lão gia khẽ ho, mím môi rồi nói:
“Tối nay chuẩn bị một chút, hẹn người nhà họ Tô cùng ăn cơm.”
“Nhà họ Tô?” Dạ Xuyên hơi cau mày.
Quyết định này đến quá đột ngột. Ngay cả bà Khúc cũng ngạc nhiên, rồi lập tức sa sầm mặt:
“Ăn cơm với họ làm gì? Con bé Tô Nam bây giờ quanh người toàn là mấy gã trai trẻ, ảnh chụp đầy mạng. Ba còn nhớ không, hôm nọ con gửi cho ba xem rồi đấy!”
“Mẹ!”
Dạ Xuyên lạnh giọng ngắt lời.
Phó lão gia liếc nhìn Khúc Tình, ánh mắt già nua nhưng vẫn sắc bén. Bà ta bị quát, ngượng ngập mím môi, tức giận đến mức gần như dậm chân tại chỗ.
Phó lão gia chậm rãi nói, giọng khàn nhưng nghiêm nghị:
“Dạ Xuyên, chuyện giữa con và con bé Tô Nam sớm muộn gì cũng phải có kết quả. Lần trước nó gặp nạn, con liều mạng cứu, ông nhìn thấy cả, ông biết con vẫn còn tình cảm, nhưng nó có còn tình với con không thì ông không dám chắc.”
“Hiện giờ, hàng tàu của nhà họ Phó chúng ta đã tổn thất gần một nửa. Nhà họ Tô thì trong kinh doanh vẫn song hành cùng chúng ta. Nếu hai nhà nối lại quan hệ, thậm chí là tái hợp thông gia thì đó là kết quả tốt nhất.”
Phó lão gia là người từng lăn lộn cả đời trong thương trường, chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn. Ông hiểu rõ Dạ Xuyên có tình cảm với Tô Nam, mà Tô gia lại có nền tảng vững chắc, so với việc một mình chiếm lợi thì liên minh hai nhà còn mang lại lợi ích gấp bội.
Huống hồ, chuyện Tô Nam hận Phó gia, đúng là phía họ cũng có lỗi.
Phó Dạ Xuyên im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Dù biết chuyện này không dễ, nhưng… quả thật, đã lâu rồi hắn chưa gặp lại cô.
Khúc Tình bị gạt sang một bên, tức giận đến mức gần như bật khóc:
“Ba à, sao lại có thể để con bé đó quay lại Phó gia chứ? Giờ trên mạng ai mà không biết đời tư cô ta rối loạn, dính hết người này đến người khác. Nếu cưới về, Phó gia chúng ta chẳng phải thành trò cười sao!”
“Im miệng!”
Phó lão gia quát, sắc mặt đanh lại:
“Con gái nhà họ Tô, đến lượt con phán xét sao?”
Khúc Tình cứng người, nắm chặt tay, tức nghẹn không nói thêm được lời nào.