Khúc Tình bị Phó lão gia quát đến ngẩn người.
Vốn dĩ bà ta không có chút địa vị nào trong nhà, từ sau lần cùng Phó Oánh Oánh làm mất chiếc tẩu t.h.u.ố.c cổ của Phó lão gia, bà ta sống trong Phó gia lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ.
Phó Oánh Oánh giờ không biết bị đưa đi đâu, bà ta cũng không còn ai để nói chuyện cùng.
Giờ đây lại bị ba chồng mắng thẳng mặt mà Phó Dạ Xuyên chỉ đứng bên, lạnh lùng quan sát, không nói một lời, khiến toàn thân bà ta càng thêm khó chịu.
Trong lòng bà ta, sự căm ghét với Tô Nam lại càng sâu hơn vài phần.
Phó Dạ Xuyên khẽ dừng một chút, rồi lạnh nhạt ra lệnh cho trợ lý Trần bên cạnh:
“Đưa phu nhân về lại biệt thự đi, bữa tiệc tối nay, bà ấy không cần tham dự.”
Tửu Lâu Của Dạ
Khúc Tình sững sờ đứng tại chỗ, mặt trắng bệch.
Phó lão gia cũng gật đầu đồng tình:
“Ừ, vậy cũng tốt. Đừng làm lỡ cơ hội hàn gắn với nhà họ Tô.”
Hai người nói chuyện như thể cô không hề tồn tại.
Khúc Tình bị Phó Dạ Xuyên ép phải rời đi, bước chân loạng choạng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bữa tiệc tối được tổ chức ở một nhà hàng biệt thự riêng tư, không có người ngoài, chỉ có hai nhà.
Khi Tô Dịch Phong dẫn theo Tô Cẩn và Tô Nam đến nơi, Phó lão gia và Phó Dạ Xuyên cũng vừa mới đến.
Không khí của buổi tiệc không quá nghiêm trang. Tô Nam chọn cho mình một chiếc váy dài màu lam khói, phối với đôi cao gót Manolo Blahnik, khí chất vừa thanh lạnh, vừa có chút dịu dàng và linh động.
Tô Dịch Phong cùng Phó lão gia khách khí chào hỏi nhau, hai bên đều tránh nói chuyện riêng, chỉ bàn vài câu về việc hợp tác làm ăn. Dưới bề mặt yên hòa ấy vẫn thấp thoáng một tầng gượng gạo khó nói.
Trong lúc ngồi đó, Tô Nam cảm nhận được ánh mắt từ đối diện cứ dính chặt lấy mình, khiến cô bực bội không thôi.
Đến khi ánh nhìn kia lại lần nữa quét đến, cô không nhịn được nữa, ngẩng phắt đầu lên, trừng lại thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ thấy Phó Dạ Xuyên hơi sững người, sau đó khẽ cong môi, mỉm cười dịu dàng với cô.
Tô Nam nghiến răng, quay đi chỗ khác. Trước mặt người lớn mà còn giả vờ trầm ổn, đạo mạo thế sao?
Cô vốn không định tới, nhưng vì Tô Dịch Phong nhắc đến chuyện Phó Dạ Xuyên từng liều mình cứu cô nên không thể thất lễ, đành phải c.ắ.n răng ngồi lại một lát cho xong.
Thấy thời điểm đã vừa vặn, Tô Dịch Phong khẽ ra hiệu cho con gái một cái.
“Thật ra, chuyện Phó gia ra tay cứu người, tôi và Tiểu Nam đều vô cùng cảm kích. Ngoài việc hợp tác giữa hai bên, Tiểu Nam còn đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ tặng ngài Phó.”
Tô Nam mỉm cười, lấy trong túi xách ra một chiếc hộp tinh xảo, đưa hai tay dâng lên:
“Chủ tịch Phó, đây là món tôi tìm được từ một nhà sưu tầm tư nhân ở nước F. Chiếc tẩu này được chế tác bởi cùng một bậc thầy với chiếc mà ngài từng có. Tôi nghe nói ngài thường xuyên đến bảo tàng để nhìn lại nó, chắc hẳn vẫn còn nhiều tiếc nuối. Món quà này chỉ là chút lòng thành, mong ngài nhận cho.”
Khóe miệng Phó lão gia khẽ giật. Việc ông ta thường đến bảo tàng ngắm lại chiếc tẩu cũ, ngay cả chuyện ấy mà cô cũng biết? Nghe qua sao lại giống như đang châm chọc vậy.
Nhưng khi mở hộp ra, ông ta lập tức sững người, ánh mắt sáng lên.
Không chỉ giống hệt chiếc cũ, mà chất lượng còn tốt hơn, đường vân và độ bóng đều cực hiếm thấy. Một món đồ quý đến mức phải trả giá tám chữ số mới mong mua nổi, mà ngay cả có tiền cũng khó có người chịu bán.
Chỉ trong giới sưu tầm kín mới có thể thấy được món như thế này.
Không ngờ lại bị Tô gia mua về được?
Ông ta xúc động bước tới, định đưa tay chạm thử, nhưng lại sợ mồ hôi tay làm hỏng vật quý, đành thu tay về.
Ánh mắt ông ta thoáng ảm đạm. Tô gia chịu bỏ tiền mua món đồ này tặng ông ta, rõ ràng là để báo đáp ân cứu mạng của Phó Dạ Xuyên, chứ không có ý cầu thân hay dựa dẫm.
Món quà này, vừa khéo lại nói rõ lập trường của Tô Dịch Phong: Không vì lợi ích mà ép gả con gái.
Phó lão gia là người từng trải, chỉ nhìn một cái đã hiểu thấu ý tứ trong đó.
Ông mỉm cười nhìn sang Phó Dạ Xuyên, mà Dạ Xuyên cũng dường như hiểu hết.
Sắc mặt hắn trầm hẳn, quanh người tỏa ra một tầng khí lạnh. Ánh mắt hắn vẫn khóa chặt lấy Tô Nam, cô gái lúc này cúi đầu im lặng, chỉ lo gắp đồ ăn, không xen vào chuyện của họ.