Tô Nam cầm điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay lập tức giận đến mức không nói nên lời.
Phó Dạ Xuyên đặt ghi chú cho cô là ân nhân cứu mạng.
Da mặt hắn đúng là dày đến mức không thể tưởng tượng nổi! Chẳng phải cái kiểu ghi chú này khiến người ta ngại mà không dám xóa sao?
Tô Nam mím chặt môi, không muốn nói thêm một lời nào nữa, xoay người bỏ đi.
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên bước theo phía sau, không nhanh không chậm, cứ như đang giẫm lên cái bóng của cô mà đi, cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, cô đi chậm, hắn cũng đi chậm.
Đến gần cửa, giọng hắn bất ngờ vang lên sau lưng:
“Tô Nam, để anh dạy em bơi nhé?”
Hắn vẫn còn nhớ rõ, sau vụ rơi máy bay năm đó, giữa biển khơi mênh m.ô.n.g không thấy tung tích cô, Tô Kỳ từng nói Tô Nam không biết bơi.
Trong chương trình thực tế lần trước, khi Tần Minh nhảy xuống nước quá lâu, vẻ hoảng loạn và sợ hãi trong mắt cô không giống như lo cho người khác, mà là vì nỗi sợ hãi tận sâu trong lòng.
Người như Tô Nam luôn mạnh mẽ, chẳng bao giờ chịu thua, sao lại không biết bơi chứ?
Hắn muốn dạy cô để sau này cô có thể tự bảo vệ mình, ít đi một phần nguy hiểm, nhưng ngay khi nghe thấy lời đó, toàn thân Tô Nam cứng đờ lại.
Bóng lưng cô khẽ run, sắc mặt chợt tái nhợt, gần như mất hết máu.
Khoảnh khắc ấy cô mới nhận ra, dù bao năm đã trôi qua, cảm giác bị ai đó đè đầu xuống nước, ngạt thở đến tuyệt vọng vẫn cứ đeo bám cô như bóng với hình. Chỉ cần nghĩ đến thôi, toàn thân cô lại toát mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp, hơi thở nghẹn cứng nơi cổ họng.
Không khí bỗng nặng nề đến mức khiến người ta khó mà hít thở.
Tô Nam quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, cả người như bị một tầng sương lạnh bao phủ.
Phó Dạ Xuyên không hiểu tại sao sắc mặt cô lại đột nhiên khó coi như vậy?
“Phó tổng, xen vào chuyện người khác là một thói quen rất đáng ghét đấy.”
Lông mày hắn khẽ động, hắn tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô.
“Thật sao? Vậy cô nói xem, tại sao không chịu học? Cho tôi một lý do đi.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm như vực nước đen, trong đó phản chiếu muôn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa, đẹp đến lạ, mà cũng nguy hiểm đến nghẹt thở.
Tô Nam c.ắ.n chặt răng, gương mặt trắng bệch, trong mắt ánh lên tia lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dạ Xuyên chợt nhận ra, đây có lẽ là điều cấm kỵ của cô, nhưng hắn càng muốn biết vì sao.
Tô Nam khẽ cười, nụ cười chua chát đến lạnh người.
“Phó tổng, anh quên rồi sao? Ba năm trước, chính anh là người vớt tôi từ bể bơi lên. Sau đó tôi mới nói sẽ hiến máu, rồi mới kết hôn với anh. Tôi phải học bơi làm gì nữa, để c.h.ế.t đuối lần nữa sao?”
Phó Dạ Xuyên chấn động. Ánh mắt hắn mở to, kinh hoàng, hoảng loạn.
Cô nhìn hắn, nụ cười càng lúc càng nhạt, ánh sáng trong đôi mắt dần dần lụi tắt.
“Hóa ra anh quên rồi. Anh không biết, người mà anh cứu năm đó… chính là tôi sao?”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên tái nhợt, toàn thân cứng đờ.
Hắn chỉ nhớ ngày đó Tô Nam đột nhiên xuất hiện, nói nếu kết hôn thì có thể hiến m.á.u cứu người, tình huống cấp bách, hắn lập tức đồng ý, nhưng khi ký ức quay về, hắn chợt nhớ ba năm trước, có người bí ẩn gọi điện nói hắn đến một hồ bơi riêng. Vì bận việc nên hắn đến muộn hai mươi phút.
Khi đến nơi, hắn thấy một người phụ nữ đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không còn hơi thở.
Hắn lập tức lao xuống cứu, hô hấp nhân tạo rồi đưa đến bệnh viện, không còn thời gian để nhìn kỹ mặt cô, càng chẳng để ý xem cô là ai.
Hắn không ngờ rằng người phụ nữ suýt c.h.ế.t đuối năm đó… lại chính là Tô Nam.
Phó Dạ Xuyên đứng lặng như trời trồng, đôi mắt tối sầm, trái tim run lên từng cơn dữ dội.
Hắn nhìn cô, cảm giác như bị ai đó tát thẳng vào mặt.
Trong lồng ngực, hàng nghìn cảm xúc đan xen, như vô số sợi dây vô hình siết chặt tim, khiến hắn gần như không thở nổi.
Hàng loạt câu hỏi thoáng qua trong đầu:
Tại sao cô lại gặp chuyện đó?
Vì sao suýt c.h.ế.t đuối?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tô Nam chỉ khẽ cười, giọng nói khàn khàn, trầm thấp.
“Thôi bỏ đi, mọi chuyện cũng qua rồi. Nhắc lại quá khứ, thật chẳng có gì thú vị cả.”