Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 330: Đó Là Sự Báo Thù



Ba năm trước, trong mắt Phó Dạ Xuyên chỉ có Kiều Uyển Như, làm sao hắn có thể để tâm đến gương mặt của người mà mình vô tình cứu chứ? Hắn chưa từng quan tâm, dù chỉ một chút. Thì ra Tô Nam không biết bơi là vì cô từng suýt c.h.ế.t đuối!

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên tối sầm, trong đôi mắt sâu thẳm như chứa một vũng mực đặc quánh, u ám, nặng nề, khiến người ta nghẹt thở.

 

“Xin lỗi…”

 

Tất cả những điều hắn muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành hai từ khô khốc ấy.

 

Tô Nam bật cười, nụ cười nhạt nhẽo nhưng chua xót.

 

“Anh đúng là nên xin lỗi, vì anh có từng nghĩ đến sau khi tôi kéo anh ra khỏi sàn đấu ngầm, bọn họ sẽ trả thù, và người bị trả thù chính là tôi không?”

 

Câu nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang, khiến sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức tái nhợt đến cực điểm.

 

Hắn gắt gao nhìn cô, kích động nắm lấy cánh tay cô:

 

“Em… em nói gì?”

 

Tô Nam nhướn mày, vẻ mặt chẳng mấy để tâm, còn nở nụ cười nhàn nhạt. Đã nói đến đây rồi thì nói thẳng luôn cũng được.

 

Giữa họ, cái gọi là ân cứu mạng, sớm đã chẳng biết ai nợ ai nhiều hơn nữa.

 

“Phó tổng, ba năm trước tôi biết bơi, nhưng khi bị người ta ấn đầu xuống nước, uống đầy bụng nước thì tôi không muốn học lại nữa. Lý do như vậy đã đủ chưa?”

 

Giọng cô nhẹ như không, như thể có thể gạt bỏ hết những ký ức đen tối và ngạt thở kia chỉ bằng vài lời hờ hững.

 

Tất cả đều là lựa chọn của cô, cô chưa từng hối hận vì đã cứu hắn, dù phải chịu báo thù.

 

Nếu là trước đây, có lẽ cô vẫn còn không cam lòng, nhưng giờ thì khác, mọi chuyện đã qua, và cô cũng đã buông bỏ tình cảm cố chấp với người đàn ông này.

 

Nên… không còn quan trọng nữa.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên trầm như đáy vực, đôi đồng tử giãn ra vì kinh hoàng, rồi lại bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ dữ dội, một nỗi hận đến tột cùng!

 

Hắn vẫn nghĩ rằng sau khi mình rời khỏi quân đội, những kẻ đó sẽ không còn tìm được hắn, nhưng không ngờ bọn chúng lại tìm đến Tô Nam. Chúng tưởng rằng chỉ cần g.i.ế.c cô, mọi món nợ sẽ được xóa sạch.

 

“Bị ấn đầu xuống nước…”

 

Hắn không dám nhớ lại, cảnh tượng năm ấy khi hắn đến nơi, thấy cô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vô hồn, hắn sợ đến mức tim như ngừng đập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu hắn đến chậm thêm một giây, cô có lẽ đã…

 

Nếu khi đó, hắn chỉ cần quan tâm thêm một chút, hỏi thêm một câu thôi, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.

 

Hóa ra trong khi hắn không hay biết gì,

Tô Nam đã âm thầm gánh lấy tất cả vì hắn.

 

Mà hắn… lại vì cuộc hôn nhân bị ép buộc này mà luôn bất mãn, luôn lạnh nhạt với cô.

 

Trong mắt hắn dấy lên nỗi day dứt và tức giận, khi nhìn Tô Nam, lòng hắn quặn thắt, đau đớn đến khó thở.

 

Đêm đen đặc, gió đêm lạnh buốt quét qua, xung quanh yên ắng đến đáng sợ.

 

Tô Nam vốn sợ lạnh, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

 

Cô nói xong liền quay người định rời đi. Biết thì đã sao? Có gì thay đổi được đâu.

 

Nếu hắn thật sự cảm thấy áy náy thì hãy đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, nhưng cô còn chưa kịp bước đi thì cánh tay mạnh mẽ phía sau đã siết chặt, kéo cô lại.

 

Tấm lưng mảnh khảnh của cô áp vào lồng n.g.ự.c lạnh giá của hắn, một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc lại vây lấy cô.

 

Tô Nam khẽ sững người, nghe giọng anh khàn khàn vang lên sau lưng:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Tô Nam, anh nhất định sẽ tìm ra bọn chúng. Nhất định!”

 

Hắn sẽ tìm, và bắt chúng phải trả giá!

 

Tô Nam cau mày, lập tức gạt tay hắn ra, giọng lạnh tanh:

 

“Không cần nữa. Dù sao thì… cũng đã qua rồi.”

 

Nói dứt câu, xe của nhà họ Tô và xe của Phó Dạ Xuyên cùng lúc dừng lại trước mặt.

 

Tô Nam vừa định bước lên thì hắn lại kéo cô lại một lần nữa.

 

“Phó Dạ Xuyên…”