Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 343: Trừng Phạt



Sắc mặt Phương Mộng Kỳ khẽ cứng lại, bởi Tô Nam đã nói trước câu trả lời thứ ba, chưa kịp hỏi đã đoán trúng.

 

Cô ta liếc nhìn về phía Phó Dạ Xuyên,

sắc mặt hắn đã u ám đến cực điểm, đôi mày sắc lạnh, ánh mắt sâu thẳm như vực, ẩn ẩn có gì đó như là đang cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

 

Tô Nam mỉm cười:

 

“Vậy là tôi không cần nhảy nữa rồi nhỉ?”

 

Phương Mộng Kỳ lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng ngọt ngào:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Tất nhiên rồi. Câu hỏi tiếp theo là dành cho Phó tổng.”

 

Cô ta nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện lên niềm hưng phấn và mong đợi,

gần như là phấn khích không giấu nổi.

 

“Nếu để anh chọn một trong hai cô gái ở đây, làm bạn gái của mình thì anh chọn ai?”

 

Trong mắt Phương Mộng Kỳ, lóe lên ánh sáng đắc ý của kẻ chiến thắng.

Sau khi bị Tô Nam chọc giận đến mức mất hết mặt mũi như vừa rồi, với tính cách của Phó Dạ Xuyên, sao có thể không tìm lại chút thể diện?

 

Mà ở đây ngoài Tô Nam, chỉ còn Phương Mộng Kỳ là phụ nữ! Chỉ cần tên cô ta và Phó Dạ Xuyên được đặt cạnh nhau thì chuyến tham gia chương trình này của cô ta coi như không uổng phí.

 

Nhưng Phương Mộng Kỳ còn chưa kịp nói hết câu, giọng trầm thấp lạnh nhạt của Phó Dạ Xuyên đã vang lên, ngắn gọn, dứt khoát mà mang theo sức ép kinh người:

 

“Tôi chọn Tô Nam.”

 

Câu nói vừa dứt, mọi người đều chưa kịp phản ứng thì hắn đột ngột bước tới, một tay ôm chặt lấy Tô Nam, rồi trong khoảnh khắc, cả hai cùng ngã ngửa ra sau!

 

“A…!”

 

Tiếng hét hoảng hốt vang lên khắp khinh khí cầu. Tô Nam cũng không kìm được, bật tiếng hét thất thanh.

 

Gió rít bên tai, cơ thể cô rơi tự do với tốc độ chóng mặt, cảm giác mất trọng lượng khiến đầu óc trống rỗng.

 

Người đàn ông bên cạnh siết chặt vòng tay quanh eo cô, rồi trong khoảnh khắc, một đôi môi lành lạnh, mềm mại đã áp xuống môi cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hương bạc hà nhè nhẹ tràn ngập,

xoa dịu đi mọi sợ hãi trong lòng cô.

 

Tiếng hét tắt lịm, mọi nỗi kinh hoàng, hoảng loạn… đều tan biến giữa làn gió.

 

Nụ hôn của hắn mạnh mẽ, bá đạo,

mang theo ý chiếm hữu và trừng phạt không thể giấu giếm, càn quét từng tấc trong hơi thở của cô!

 

Tô Nam nắm chặt lấy vạt áo hắn, hoàn toàn quên mất trên người mình còn đai an toàn và dây bảo hộ, trong đầu chỉ còn cảm giác đây là sợi dây cứu mạng duy nhất, nếu buông ra, cô sẽ c.h.ế.t mất.

 

Cô nhắm chặt mắt, ban đầu không kịp phản ứng, cho đến khi người đàn ông c.ắ.n nhẹ môi dưới cô, cơn đau rát khiến cô bừng tỉnh.

 

Cô mở mắt, mọi thứ xung quanh đang lao vụt xuống, chỉ có sợi dây an toàn siết chặt eo và cánh tay hắn là giữ lấy cô, cơ thể căng cứng như đang đi dọc ranh giới của cái c.h.ế.t.

 

Gương mặt hắn hiện ra trước mắt, đường nét cứng cỏi, tinh tế, lạnh lùng như được tạc ra từ đá cẩm thạch.

Ánh mắt sâu thẳm, tối đen như mực,

ẩn chứa một cơn sóng dữ bị dồn nén. Trái tim cô chệch nhịp mấy nhịp.

 

Gió rít bên tai, thân thể rơi xuống gần tới đáy vực, đúng lúc đó, sợi dây bị kéo căng, cả người họ bật ngược lên, lực quán tính mạnh đến mức khiến dây siết vào eo đau nhói, thế nhưng người đàn ông ấy chẳng hề tỏ ra đau đớn,

ánh mắt hắn vẫn sâu và tối, như mặt biển đen trước cơn bão, bên ngoài yên lặng, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ

cũng có thể dậy sóng dữ dội.

 

Mặt Tô Nam trắng bệch, c.ắ.n môi thật chặt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Cô không sợ độ cao, nhưng từ độ cao hàng trăm mét rơi tự do thế này, đâu thể nào gọi là thú vị được?

 

Mỗi giây rơi xuống đều như dò xét giới hạn giữa sống và c.h.ế.t, mọi dây thần kinh của cô căng đến cực điểm!

 

“Anh ta… sao dám làm vậy chứ?!”

 

Nhưng chưa kịp ổn định, khi họ bật lên chưa đến mười mấy mét, sợi dây lại bị kéo dãn, hai người lại tiếp tục rơi xuống!

 

Thấy ánh mắt cô tràn ngập sợ hãi, Phó Dạ Xuyên khẽ cúi đầu, đưa tay ôm chặt lấy đầu cô, đặt cô vào giữa n.g.ự.c mình, giọng hắn trầm thấp, ấm áp, tan đi mọi lạnh lùng:

 

“Em… mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của anh.”