Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 342: Anh Thích Ai?



Tô Nam vốn không sợ độ cao, nhưng khi nhìn xuống vực sâu hun hút dưới chân, cô vẫn không khỏi rùng mình một cái.

 

Bước lên khinh khí cầu, cảm giác đôi chân run lên bần bật, như thể đang dẫm trên mây, chênh vênh, bồng bềnh, không có chút cảm giác an toàn nào.

 

Ngoại trừ Phó Ngôn Nghi và Tần Minh, hai người có kinh nghiệm mạo hiểm chuyên nghiệp thì ai nấy đều mặt tái mét.

 

Chỉ có Phó Dạ Xuyên vẫn bình tĩnh như núi, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.

 

Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến người ta bất an vô cùng. May mà dây an toàn và khóa móc đều được cố định chắc chắn, nếu không thì dù có đ.á.n.h c.h.ế.t, Tô Nam cũng không dám bước lên!

 

Cô thề sau này phải tránh xa Phó Ngôn Nghi ra mười tám con phố!

 

Đạo diễn theo sát ghi hình không dám lên khinh khí cầu, chỉ có camera gắn trên người và flycam bay quanh.

 

Phương Mộng Kỳ không biết là giả vờ hay thật sự sợ, mặt trắng bệch như tờ giấy, bám chặt lan can hét chói tai, khiến mọi người quên cả sợ vì bị cô làm ồn đến choáng đầu.

 

“Em sợ sao?”

 

Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên sau lưng, trầm thấp, khàn khàn, lại mang chút từ tính.

 

Tô Nam khựng lại, cứng đầu phủ nhận:

 

“Sợ cái quỷ gì chứ!”

 

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ khinh khích, khiến cô nghiến răng nghiến lợi, thật muốn quay lại mắng cho một trận, nhưng trong tình huống này, chẳng có tâm trạng đâu mà đôi co.

 

Phương Mộng Kỳ gần như sắp khóc, run rẩy nói:

 

“Phó tổng… em sợ lắm…”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh như băng, quét qua cô ta một lượt, không đáp lấy nửa lời, nét mặt lãnh đạm đến cực điểm.

 

Phó Ngôn Nghi nhịn không được bật ra:

 

“Đừng có gào nữa! Gào to thế tí nữa nghe không ra ai nói gì đâu, cô muốn tự làm phát thanh viên sao?”

 

Tiếng khóc của Phương Mộng Kỳ tắt phụt ngay lập tức.

 

Cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, mà ở đây ai cũng là người có địa vị cao, chẳng ai cô dám đắc tội nổi.

 

Hai hàng nước mắt còn đọng trên má, cô ta tỏ vẻ đáng thương:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Tôi… tôi chỉ là hơi sợ thôi mà…”

 

Tần Minh điềm đạm nói:

 

“Nếu cô chịu không nổi, có thể nhờ đạo diễn điều máy bay về để họ đón cô xuống.”

 

Phương Mộng Kỳ khẽ nức nở hai tiếng,

 

“Không cần… tôi cố thêm chút nữa vậy…”

 

Du Phi vẫn im lặng, chỉ nhìn ra xa, không xen vào.

 

Đến khi tiếng đạo diễn vang lên trong tai nghe:

 

“Mộng Kỳ, có thể bắt đầu rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Mộng Kỳ hít sâu một hơi, đứng dậy, cầm thẻ câu hỏi đã chuẩn bị sẵn. Ánh mắt cô ta lướt qua Tô Nam và Phó Dạ Xuyên.

 

“Câu hỏi đầu tiên là cho Tô Nam. Nếu không muốn trả lời… có thể chọn nhảy bungee.”

 

Rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng trước rồi.

 

Tô Nam nhướng mày:

 

“Được thôi.”

 

“Nếu phải chọn một người trong bốn người đàn ông ở đây làm bạn trai, cô sẽ chọn ai?”

 

Không khí đột nhiên đóng băng. Cơn gió lạnh trên cao thổi qua khiến da mặt ai nấy đều rát buốt.

 

Thấy tình hình hơi căng thẳng, Phương Mộng Kỳ vội vã nói:

 

“Câu hỏi này là đạo diễn sắp xếp đó nha, không phải tôi muốn hỏi đâu!”

 

Tô Nam cười nhạt, ra vẻ không bận tâm:

 

“Tôi chọn Du Phi.”

 

Nói rồi cô liếc sang Du Phi, khẽ nhướng mày. Cậu ta trẻ trung, trong sáng, lại chân thành, chuẩn hình mẫu bạn trai lý tưởng.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức đen lại trông thấy, ánh mắt lạnh lẽo, trầm sâu như vực.

 

Khóe môi Phương Mộng Kỳ cong lên đầy đắc ý, cô ta tiếp tục hỏi:

 

“Vậy người thứ hai cô chọn là ai?”

 

Tô Nam nghiêng đầu, suy nghĩ một giây rồi cười:

 

“Chọn Tần Minh đi.”

 

Cô liếc nhìn Tần Minh đang đứng sững ra, môi cong cong:

 

“Đừng hiểu lầm, chỉ là giả thiết thôi mà.”

 

Tần Minh chỉ gật đầu cười gượng, rõ ràng không hề để tâm.

 

Còn Phó Dạ Xuyên thì khác, ánh mắt hắn tối hẳn đi, khí thế quanh người lạnh ngắt, sắc lạnh trong đôi mắt khiến ai nấy không dám nhìn thẳng.

 

Phó Ngôn Nghi suýt thì bật cười, kéo khóe miệng,

 

“Gì đây? Lão Tần còn được xếp trước cả tôi à?”

 

Địa vị của anh ta xem ra tụt dốc t.h.ả.m hại rồi!

 

Tô Nam cười khẽ:

 

“Nếu cô ta còn hỏi nữa, người tiếp theo chính là anh đấy.”

 

Phó Ngôn Nghi quay sang nhìn Phó Dạ Xuyên, vẻ mặt vừa thương hại vừa cạn lời.

 

“Xem ra… Chú, lần này chú tiêu thật rồi. Đến cả top ba cũng không lọt nổi!”