Phương Mộng Kỳ sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, Phó Ngôn Nghi không hề có ý đùa. Anh thậm chí còn lùi lại một bước, nhường đường cho cô ta.
Anh chắc chắn rằng cô ta không dám phản kháng. Tất cả những màn diễn vẻ đáng thương, run rẩy, đều chỉ là giả vờ, cô ta tưởng có thể lừa được ai sao?
Cả việc cố tình dẫn dắt hướng đi của chương trình, cố tình nhắm vào Tô Nam, người mù mới không nhìn ra!
Phương Mộng Kỳ c.ắ.n chặt môi,
bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan,
mặt mày trắng bệch, chẳng còn đường lui.
Cô ta liếc về phía Phó Dạ Xuyên, người đàn ông vẫn đứng trầm lặng như một tảng băng, ánh mắt chưa từng dừng lại nơi cô ta dù chỉ một giây.
Từng bước, từng bước, Phương Mộng Kỳ tiến về phía mép, trong lòng chờ đợi một ai đó mở miệng giữ mình lại, dù chỉ một câu thôi cũng được.
Ánh nhìn lướt qua từng người, cuối cùng lại rơi vào Tô Nam. Cô ta gần như đặt hết hi vọng vào cô.
Tửu Lâu Của Dạ
Chỉ cần Tô Nam lên tiếng, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt mà bỏ qua cho cô ta.
Nhưng… Tô Nam chỉ dựa vào lan can,
sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi và khó chịu, tay đè chặt lồng ngực, rõ ràng không hề quan tâm người phải nhảy là ai.
Phương Mộng Kỳ c.ắ.n môi thật mạnh,
ngập ngừng chốc lát, sau đó rốt cuộc cũng nhắm mắt, nhảy xuống!
Một tiếng thét chói tai xé tan bầu không khí yên tĩnh giữa núi rừng, vang vọng thật lâu, rợn người không dứt.
Cảnh tượng ấy được phát trực tiếp,
rơi vào mắt cư dân mạng đang xem livestream, bình luận lập tức bùng nổ:
“Hay quá! Nên để Phó tổng đá thêm một cái nữa cho đủ vị!”
“Phó tổng giận rồi! Cái vụ lựa chọn thứ tư chắc làm anh ấy ghen phát điên! Ha ha ha…”
“Mộng Kỳ nói thích mạo hiểm, thích hoạt động ngoài trời cơ mà? Sợ độ cao hả? Đúng là toàn nói dối!”
“Tội nghiệp Tô tổng nhà tôi quá, nói thật mà bị kéo vào vạ lây! Phó tổng giận quá hóa liều sao?”
“Rõ ràng Phó tổng còn yêu Tô tổng đến điên loạn chứ gì! Nhìn ánh mắt anh ấy xem, dính chặt trên người chị đẹp luôn kìa~”
Bình luận một tràng dài, mỗi câu đều như thêm dầu vào lửa.
Phó Dạ Xuyên nhìn thấy sắc mặt Tô Nam tái nhợt, sắc mặt hắn cũng thoáng trầm xuống, ra hiệu cho người đưa cô xuống nghỉ ngơi. Hắn đi theo sau, ánh mắt lo lắng xen lẫn hối hận.
Nhìn bước chân cô loạng choạng,
trong mắt hắn thoáng hiện một tia hoảng hốt. Hắn vừa định vươn tay ôm lấy cô, nhưng Tô Nam đã nhận ra tiếng bước chân càng lúc càng gần, liền né sang một bên.
Khoảng trống lạnh lẽo trong tay hắn,
chỉ còn lại một cái nhìn lạnh đến rợn người.
“Tránh xa tôi ra.”
Giọng cô khàn khàn, nhưng lạnh băng.
Tô Nam xưa nay chưa từng nói lời khó nghe như vậy. Cô luôn giữ chừng mực, nhưng lần này thật sự tức giận rồi.
Phó Dạ Xuyên nhìn cô thật sâu,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
cảm giác hối hận âm ỉ dâng tràn trong lòng. Hắn muốn mở miệng xin lỗi,
nhưng lại nuốt ngược xuống.
Bởi hắn biết, nếu bây giờ nói, cô nhất định sẽ mỉa mai hắn không thương tiếc, mà lời xin lỗi trong cơn giận, có gì đáng giá nữa đâu.
Hắn mím môi, bước nhanh theo cô.
“Giận rồi sao?”
… Hỏi thừa.
“Lúc đó anh chỉ hơi nóng nảy, nên mới nghĩ nhảy xuống cho bình tĩnh lại. Anh không bao giờ để em gặp nguy hiểm đâu.”
Giọng hắn nhạt nhẽo và gượng gạo,
nghe còn khó chịu hơn không nói gì.
Tô Nam khẽ cười, nụ cười lạnh đến thấu xương. Cô dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
“Anh muốn tôi nhảy xuống để anh được bình tĩnh lại, đúng không?”
Cái tên Phó Dạ Xuyên này, hắn giận thì giận, còn lôi cả cô vào trút giận cùng, rõ ràng là cố ý!
Phó Dạ Xuyên hơi nhướn mày, nét mặt cô không nhìn thấy, nhưng khóe môi hắn lại vô thức khẽ cong.
Hắn chỉ muốn ánh mắt cô dừng lại trên người hắn thêm một chút thôi.
Hắn ghen vì mình không được chọn,
nhưng thật ra, điều khiến hắn tức giận hơn cả là ánh nhìn thờ ơ của cô.
“Đương nhiên không phải.”
“Ha…”
Cô cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường.
Tin anh thì quỷ mới tin!
Hai người đều cố ý lờ đi nụ hôn giữa họ lúc trước, không ai nhắc đến. Tô Nam cũng không muốn đối diện lại chuyện đó.
Cô nghiến răng, hậm hực quay đi, vừa bước được hai bước thì bỗng chân loạng choạng, đầu choáng váng,
trước mắt lóe sáng một luồng trắng xóa…
Cô ngã quỵ.
Phó Dạ Xuyên lập tức lao tới ôm chầm lấy cô, mày nhíu chặt, ánh mắt thoáng hoảng loạn.
Hắn bế cô lên, chân gần như không chạm đất mà chạy thẳng ra ngoài.
Ngoài kia, xe cấp cứu đã chờ sẵn,
trợ lý Dư Lâu và tài xế đều đang sốt ruột đợi. Nhìn thấy cảnh đó, cả hai hoảng sợ đến tái mặt.
“Tô tổng… cô ấy sao rồi!?”
Không ai trả lời, chỉ có Phó Dạ Xuyên ôm chặt người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt vừa đau lòng, vừa sợ hãi, giống như thế giới quanh hắn sắp sụp đổ.