Khi Tô Nam tỉnh lại lần nữa, trong không khí thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c khử trùng, thì ra là ở bệnh viện.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong giấc mơ, dường như cô vẫn đang trong quá trình nhảy bungee, rơi xuống, lại bị dây bật lên, rồi lại tiếp tục rơi xuống…
Cảm giác mất trọng lượng lặp đi lặp lại khiến toàn thân cô run rẩy, cơ bắp căng cứng, tim đập loạn nhịp, hoảng hốt không yên.
Một chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng lau qua trán cô. Tô Nam nghiêng đầu, nhìn rõ người ngồi bên cạnh thì sắc mặt lập tức sa sầm lại.
“Anh sao vẫn chưa đi?”
Giọng nói của Phó Dạ Xuyên trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ hối lỗi sâu sắc:
“Là anh không tốt.”
Giọng hắn khàn đặc, khô lạnh nhưng đầy day dứt.
Ngay cả lúc hôn mê, cô vẫn mơ thấy ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng đẩy tôi…”
Tất cả… đều là lỗi của hắn, hắn không ngờ cô lại sợ đến vậy. Nếu sớm biết thế này, cho dù hắn có phải tự mình nhảy một trăm lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không kéo cô cùng xuống!
Tô Nam nghiêng đầu, tránh đi chiếc khăn trong tay hắn.
Cô định mở miệng đuổi hắn đi, thì đúng lúc đó Đới Mễ và tài xế bước vào.
“Cô Tô, cô tỉnh rồi sao?”
Đới Mễ cầm theo bình giữ nhiệt, thành thạo múc ra một bát canh:
Tửu Lâu Của Dạ
“Canh giúp trấn tĩnh lại, cô nếm thử xem.”
Tô Nam nhận lấy, ngửi nhẹ, mùi thật thơm. Cũng đúng lúc cô đang đói nên uống vài ngụm rồi đặt xuống.
Phó Dạ Xuyên tự nhiên cầm lấy bát muốn giúp cô dọn, nhưng Đới Mễ vội vàng ngăn lại:
“Phó tổng, ngài đừng bận, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”
Ánh mắt Tô Nam lạnh nhạt:
“Không phải anh ngày nào cũng bận rộn sao? Có thể đừng ở đây được không?”
Phó Dạ Xuyên mím môi, ánh mắt tối đi một chút.
“Anh sẽ không làm phiền em.”
“Anh chỉ cần còn ở trong phòng này là đã phiền tôi rồi.”
Cô thẳng thừng tiễn khách, không để lại chút dư địa nào.
Phó Dạ Xuyên im lặng một lúc, rồi đứng dậy rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đới Mễ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, chỉ biết thở dài:
“Cô Tô, cô đừng giận nữa. Vừa nãy là Phó tổng bế cô một mạch từ trên núi xuống bệnh viện đấy…”
“Cái gì?” Tô Nam ngẩng đầu.
Đới Mễ giải thích:
“Xe cứu thương thiếu dụng cụ cần thiết, lúc đi còn bị thủng lốp. Phó tổng lo lắm, ôm cô chạy bộ từ trên núi xuống đấy.”
Ánh mắt Tô Nam sững lại, nhìn về một hướng vô định, trong lòng bỗng chốc rối loạn, hình như… cô không thể giận nổi nữa.
“Còn nữa…” Đới Mễ nói tiếp: “Lúc cô ngất đi, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay áo anh ấy không buông. Anh ấy vừa rút ra cô liền khóc, sợ cô tỉnh dậy thấy không có ai nên anh ấy mới ở lại trông chừng. Còn bát canh này, cũng là do anh ấy bảo người ta nấu rồi mang đến đó.”
Tô Nam hơi lúng túng, chẳng lẽ lúc hôn mê cô lại mất mặt thế sao?
“Chương trình quay xong hết chưa?”
Cô vội chuyển chủ đề, cũng may đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Đới Mễ gật đầu: “Đều kết thúc rồi ạ, mọi người về hết rồi. Đợi cô hồi phục chút nữa, chúng ta cũng đi.”
Tô Nam khẽ gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn. Ít ra, cô không còn cảm thấy áy náy với đoàn nữa.
Đới Mễ thấy sắc mặt cô vẫn hơi nhợt nhạt nên khuyên cô nghỉ thêm.
Ban đầu Tô Nam chỉ định nhắm mắt chốc lát, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, cô chìm vào giấc ngủ.
Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, trời đã tối.
Có lẽ vì sợ làm cô thức giấc, đèn trong phòng không bật, cửa phòng khép kín, chỉ còn ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào.
Đêm tĩnh lặng như nước, thành phố ngoài kia vẫn ồn ào náo nhiệt, còn phòng bệnh lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một bên ồn ào, một bên tĩnh mịch, như hai thế giới song song.
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy bầu không khí này thật dễ chịu. Khẽ bước xuống giường, cô định ra ngoài dạo một chút, nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, liền nghe thấy tiếng nói khẽ vang lên bên ngoài:
“Phó tổng, ngài ngồi ngoài này cả ngày rồi, cũng chưa ăn gì. Hay ngài vào trong nghỉ một lát đi?”
Là giọng của Đới Mễ.
Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên, lạnh nhạt, trầm thấp, rõ ràng đến quen thuộc:
“Không cần.”
Khi nói chuyện với người khác, giọng hắn lạnh như gió qua sông băng, chẳng mang chút hơi ấm nào.
Tô Nam dừng tay trên tay nắm cửa, hơi do dự, rồi cuối cùng vẫn mở cửa bước ra ngoài.