Ánh mắt Tần Minh lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Minh Huệ.
Khi xưa, cô ta chơi đùa anh trong lòng bàn tay, khiến anh tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, vội vàng quay về xin lỗi, cầu xin một cơ hội.
Nhưng đổi lại, anh chỉ thấy cô ta ân ái với Ngụy Thành, cùng nhau ra vào khách sạn, rõ ràng không phải lần đầu tiên.
Sau đó, khi anh tìm đến tính sổ, cô ta lại đột nhiên chuyển trường, biến mất không dấu vết.
Từ giây phút đó, Hứa Minh Huệ đã c.h.ế.t trong lòng anh rồi!
Cô ta chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời anh!
Mọi người trong phòng nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc và tò mò đan xen. Không ngờ ngay đêm trước lễ cưới lại nổ ra một quả b.o.m lớn như thế này. Tin giật gân đến mức ai nấy đều thấy như sắp… no vì ăn dưa.
Ngụy Thành chau mày thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm, toàn thân căng cứng. Không ai đoán được lúc này trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Hứa Minh Huệ vội vàng nắm chặt cánh tay anh, giọng run run, đầy lo sợ:
“Không phải đâu, em không lừa anh! Em thật lòng thích anh mà…”
Nhưng Ngụy Thành vẫn đứng đó, gương mặt lạnh băng, một cử động nhỏ cũng không có.
Cắn chặt răng, cô ta quay sang trừng mắt với Tần Minh, giọng the thé chói tai:
“Không phải chỉ mấy chục vạn thôi sao? Anh còn muốn mặt mũi gì nữa?
Hủy hoại tôi như vậy anh vui lắm sao?
Chúng ta chia tay rồi, tôi coi như trả anh phí tổn thất tinh thần thì sao?”
Tửu Lâu Của Dạ
Ha… thật là mặt dày đến khó tin!
Ánh mắt mọi người trở nên càng thêm quái dị.
Cơn giận dâng trào khiến Hứa Minh Huệ run rẩy toàn thân, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt Tần Minh, gào lên:
“Không phải ngày trước anh còn muốn cưới tôi sao? Anh không có tiền, cưới cái gì mà cưới? Ai mà thèm ở bên một kẻ nghèo kiết xác như anh chứ?”
Giọng cô ta đầy khinh miệt. Nói xong, ánh mắt lại quét về phía Tô Nam, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
“Còn cô thì sao? Giờ chẳng phải cũng bám lấy người giàu đấy thôi? Cô hơn tôi được chỗ nào?”
Tô Nam khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén như dao:
“Vậy là cô thừa nhận, vì Ngụy tiên sinh giàu hơn Tần Minh nên cô phản bội anh ấy rồi đá đi?”
“Ai mà chẳng làm vậy!” Hứa Minh Huệ buột miệng thốt ra, gần như theo phản xạ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta chợt nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt lập tức tái nhợt như giấy.
Cô ta cứng đờ quay đầu nhìn Ngụy Thành, chỉ thấy khuôn mặt hắn đen sầm, u ám, đôi mắt tràn đầy giận dữ và khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ trước đến nay, Ngụy Thành vốn không phải người ôn hòa. Chỉ vì sự hiền dịu, nhu mì giả tạo của Hứa Minh Huệ mà hắn mới dần dần thu liễm tính khí. Nhưng giờ phút này, lớp vỏ dịu dàng ấy đã bị xé toang, và hắn nhận ra, tất cả chỉ là một trò lừa bịp!
Không khí trong phòng như bị kéo căng đến cực điểm. Mọi người đều cảm thấy rợn người, không khí sặc mùi ngột ngạt.
Cô gái ngày mai còn khoác váy cưới làm Ngụy phu nhân bỗng chốc bị vạch trần là một kẻ phản bội và lừa tiền đàn ông!
Tần Minh hít sâu một hơi, cảm thấy một luồng khoái cảm khó tả dâng lên trong lòng.
Hứa Minh Huệ dù có giả tạo khéo đến đâu cũng có lúc hết đường diễn. Anh không ngờ, ngày cô ta sụp đổ lại đến nhanh như vậy.
Nhìn vẻ mặt cô ta dần nứt toác, sụp đổ, anh nhẹ bật cười, ánh mắt sáng lên một tia thanh thản, giải thoát:
“Coi như tôi xui xẻo đi. Mấy chục vạn đó, xem như cho ch.ó ăn cũng được.
À đúng rồi, nghe nói cô có thai hả? Chúc mừng nhé, chiêu m.a.n.g t.h.a.i trước khi cưới này lợi hại thật. Bảo sao cô có thể vượt mặt mấy tiểu thư nhà giàu, vì người ta đâu dám đặt cược cả thân mình như cô.”
Câu nói này như một mũi d.a.o cắm thẳng vào tim.
Sắc mặt Hứa Minh Huệ tái mét, toàn thân run bần bật, ngay cả Ngụy Thành cũng đứng hình tại chỗ.
Hắn vốn nghĩ mọi chuyện là tình cảm tự nhiên phát triển, nhưng nếu đúng như lời nói kia… vậy chẳng phải hắn bị lừa sao?!
Ánh mắt hắn lạnh dần, giọng nói trầm thấp, khàn đặc vì giận:
“Nói xong chưa?”
Tần Minh khẽ cười, vỗ nhẹ vai Tô Nam, rồi khẽ gật đầu với tất cả mọi người:
“Xin lỗi đã làm phiền. Hy vọng sự xuất hiện của chúng tôi không phá hỏng niềm vui của hai người. Chúc tân hôn hạnh phúc.”
Giọng điệu lễ phép mà cay độc, khiến mọi người trong phòng đều thấy rùng mình.
Cặp đôi này, còn vui nổi nữa sao?
Đúng là… đ.â.m một nhát mà m.á.u lạnh đến tận xương!
Tô Nam khẽ mỉm cười, tựa nhẹ vào cánh tay Tần Minh, ánh mắt sáng lên như hồ thu.
“À đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút. Tần Minh tiên sinh không phải là kẻ trắng tay đâu.”
Giọng cô bình thản, nhưng từng chữ rơi xuống lại như tiếng sấm.
“Anh ấy là con trai duy nhất của tập đoàn SW, cũng là người thừa kế của gia tộc sáng lập thương hiệu thám hiểm nổi tiếng SportiveWive. Tập đoàn chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, nên chắc là cô Hứa không tra được thông tin thôi.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ bám, ánh mắt khẽ liếc về phía Hứa Minh Huệ,
nụ cười như có như không:
“Vì vậy anh ấy không phải là người bám lấy tôi đâu.”
Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để bóp nát chút tôn nghiêm cuối cùng của Hứa Minh Huệ.