Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 354: Dùng Tiền Của Tôi Để Nuôi Anh Ta



Tô Nam khẽ nhếch môi, liếc nhìn Tần Minh, giọng bình thản mà lạnh nhạt:

 

“Chúng tôi không có ý quấy rầy tiệc độc thân của các người, nhưng… đợi anh ấy đòi xong nợ thì sẽ đi ngay.”

 

Tần Minh bật cười khẽ, vừa định nói thì Hứa Minh Huệ đã nén cơn giận, cắt lời anh, giọng đầy kìm nén:

 

“Tần tiên sinh, dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng xin anh nhìn xem đây là nơi nào? Vị hôn phu của tôi là nhị thiếu nhà họ Ngụy, tài sản hàng tỷ,

bạn bè anh ấy đều là người có địa vị.

Nếu anh dám phá hỏng lễ cưới của chúng tôi, anh nghĩ mình sẽ có kết cục tốt sao?”

 

Lời nói ấy rõ ràng là một sự đe dọa trần trụi!

 

Cô ta đang ngầm cảnh cáo Tần Minh rằng, những người có mặt ở đây đều không phải dạng anh có thể đụng vào.

 

Tô Nam hơi nhướn mày, trong mắt ánh lên tia thú vị. 

 

Ồ, trông thì ngoan ngoãn hiền lành, hóa ra cũng biết đ.â.m người sau lưng cơ đấy?

 

Đến cả Ngụy Thành cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Từ trước đến nay, Hứa Minh Huệ ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, giờ lại dám nổi điên ngay giữa tiệc?

 

Bầu không khí trong phòng đột nhiên lặng như tờ, ngay cả âm nhạc cũng chẳng biết đã bị ai tắt đi từ lúc nào.

 

Nghe xong lời đe dọa ấy, Tần Minh chẳng những không sợ, ngược lại, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

 

“Đe dọa tôi sao? Cô vẫn nghĩ tôi chỉ là thằng thám hiểm nghèo rớt mồng tơi,

Tửu Lâu Của Dạ

nên mới dám cuỗm tiền của tôi rồi bỏ trốn,chỉ để đi câu được một thiếu gia nhà giàu sao?”

 

“Im miệng!”

 

Hai tiếng im miệng vang lên cùng lúc

một của Hứa Minh Huệ run rẩy đầy hoảng loạn, một của Ngụy Thành tức giận, khó tin.

 

Hứa Minh Huệ lập tức nắm chặt cánh tay Ngụy Thành, nước mắt lưng tròng:

 

“A Thành, anh đừng tin hắn ta! Hắn là kẻ dối trá, em không hề quen biết hắn! Chúng ta đã trải qua bao khó khăn mới đến được với nhau, điều quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau, đúng không?”

 

Lời nói mềm mại, ướt át ấy khiến ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Thành thoáng d.a.o động. Dường như hắn muốn tin cô ta thật sự vô tội.

 

Thế nhưng, Tần Minh lại bật cười lớn, tiếng cười đầy giễu cợt, pha chút phẫn nộ:

 

“Ngụy tiên sinh, tôi khuyên anh nên tỉnh táo đi. Nếu anh tin cô ta, rồi anh cũng sẽ trở thành thằng ngu giống tôi thôi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Ngụy Thành tối sầm lại. Một bên là người phụ nữ ngoan ngoãn, dịu dàng mà hắn theo đuổi đã lâu, một bên lại là người đàn ông được Tô Nam đưa đến, rõ ràng có dụng ý.

 

Lý trí mách bảo hắn không nên tin, nhưng trực giác lại nói rằng có điều gì đó không đúng!

 

Hắn vỗ nhẹ lên tay Hứa Minh Huệ, rồi quay sang nhìn Tần Minh, ánh mắt sắc lạnh như dao:

 

“Cậu phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói. Nếu dám vu khống vị hôn thê của tôi, thì dù cậu có bám lấy ai, tôi cũng sẽ khiến cậu không ngóc đầu lên được!”

 

Khi nói đến đây, ánh mắt hắn liếc qua Tô Nam, mang theo ẩn ý cảnh cáo.

 

Tần Minh khẽ bật cười, giọng dứt khoát, không hề do dự:

 

“Ngụy tiên sinh, cô ta lấy tiền của tôi khi chúng tôi còn chưa chia tay, là dùng để mua quà cho anh đấy, một chiếc kẹp cà vạt sáu vạn tệ. Cô ta nói với anh là tiền cô ta tự làm thêm kiếm được đúng không?”

 

Giọng anh bình tĩnh, không mang chút cảm xúc, chỉ là đang kể lại sự thật trần trụi, lột trần bộ mặt giả dối của người phụ nữ kia.

 

Ánh mắt Ngụy Thành chợt trở nên sắc lạnh, cả khuôn mặt căng cứng! Hắn nhớ rõ ràng đúng là chiếc kẹp cà vạt ấy!

 

Hứa Minh Huệ sững sờ, toàn thân run rẩy, cất giọng hoảng loạn:

 

“Đủ rồi! A Thành, anh đừng nghe hắn nói! Chúng ta đuổi bọn họ đi đi, được không?”

 

Ngụy Thành không nói gì, nhưng nét giận dữ đã hiện rõ trong ánh mắt.

 

Tô Nam khẽ bật cười, giọng vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo:

 

“Sao thế? Lương tâm c.ắ.n rứt à?

Ngay cả nghe người ta nói hết câu cũng không dám?”

 

Sắc mặt Hứa Minh Huệ tái nhợt, hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải ánh nhìn của Tô Nam, cảm giác như một lưỡi d.a.o lạnh lẽo đang soi thấu cô ta.

 

Cô ta lập tức né tránh ánh nhìn ấy, không dám đối diện.

 

Tần Minh từ tốn nói tiếp, giọng đều đều như đang bóc từng lớp giả tạo:

 

“Đừng vội, Ngụy tiên sinh. Nếu anh không tin, có thể đi tra lại. Khi đó, thẻ dùng để thanh toán chính là thẻ của tôi.”

 

“Ngoài ra, cô ta còn mua cho anh quà tặng tổng cộng hơn năm vạn tệ, nào là khăn quàng, cốc giữ nhiệt, cả quần áo nữa… Tất cả đều có ghi chép giao dịch rõ ràng.”

 

“Lúc tôi đi công tác, cô ta đã rút sạch tiền trong thẻ của tôi, tổng cộng ba mươi vạn. Cô ta tưởng đó là toàn bộ tài sản tôi có, rút xong tiền thì nói chia tay luôn.”