Phó Dạ Xuyên mỉm cười, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa vang lên:
“Tất nhiên là vì mục đích giống em.”
Không cần nói rõ, người trong thương trường luôn có sự ăn ý, họ đều hướng đến cùng một mục tiêu, Thương Khiêm.
Tô Nam bước đến ngồi xuống cạnh hắn. Khoảng cách gần đến mức, cô có thể ngửi thấy hương bạc hà lạnh mát tỏa ra từ người hắn.
Hai người, mỗi người một vẻ cực phẩm, đứng cùng nhau đủ khiến cả khán phòng ngoái nhìn.
“Chuyện thế này mà tổng giám đốc Phó cũng đích thân ra mặt?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang chút ý cười, thấp mà trong, nghe vào khiến người ta như bị cuốn vào mê hồn trận:
“Tổng giám đốc Tô chẳng phải cũng tự mình đến sao?”
Giọng hắn vừa thấp vừa ấm, lại dễ khiến tim người khác run rẩy.
Tô Nam liếc nhìn hắn, hắn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, trầm ổn, lạnh nhạt như mọi khi, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó khác lạ.
So với người đàn ông đuôi mắt ửng đỏ, u buồn đêm qua giờ đây như hai người hoàn toàn khác nhau.
Hắn… sao lại không buồn nữa?
Khi cô còn đang nghĩ vậy, Phó Dạ Xuyên quay đầu nhìn cô. Ánh mắt hắn ấm đến mức khiến người ta không thể dời đi.
Hắn mỉm cười, hỏi nhỏ:
“Đẹp không?”
Tô Nam sững lại, sau đó lật trắng mắt, khẽ nghiến răng:
“Đồ không biết xấu hổ!”
Khóe môi Phó Dạ Xuyên càng cong sâu hơn, nụ cười hiếm thấy của hắn khiến người khác như vừa chứng kiến một phép màu.
Hắn thế mà… thật sự đang cười!
“Thích nhìn thì cứ nhìn thêm chút nữa,
anh không chê cười em đâu.”
Tô Nam nghẹn họng. Hắn thật sự nói được mấy lời này sao?!
Cô c.ắ.n răng nghiến lợi, quay đi không thèm nhìn nữa.
“Phó Dạ Xuyên, anh có biết xấu hổ không hả!”
Tiếng cười trầm khẽ bật ra từ n.g.ự.c hắn, hắn chẳng giận chút nào, ngược lại còn vì cô chịu nói thêm vài câu mà tâm trạng tốt lên thấy rõ.
Những sinh viên ngồi gần đó nghe được đoạn đối thoại của họ, ai nấy sốc đến há hốc miệng.
Người đàn ông lạnh lẽo như băng,
người mà ai định ngồi cạnh đều bị hắn liếc một cái là rút lui, vậy mà giờ lại… dịu dàng cười nói với một cô gái?!
Chỉ vì cô ấy không phải tiên nữ, mà là người dám mắng c.h.ử.i hắn?
Một người miệng độc, châm chọc từng câu, một người lại vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn nở nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan hệ này… sao mà nhìn đâu cũng thấy mập mờ!
Tô Nam ngồi đó không yên nổi,
đợi hơn mười phút, miệng khô lưỡi khát thì một giảng viên bước vào.
“Các em, thương nhân Thương tiên sinh có việc gấp, đã rời khỏi trường rồi, buổi nói chuyện hôm nay hủy, mọi người có thể tan học.”
“Hả???”
Cả hội trường đồng loạt tiếc nuối thở dài, uể oải đứng dậy.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam cũng thất vọng đứng lên định rời đi, nhưng còn chưa kịp bước ra cửa, một nam sinh vội vàng chạy ra va mạnh vào cô.
Cô mất thăng bằng loạng choạng về phía trước, ngay khoảnh khắc đó, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, giữ chặt lại.
Ánh mắt cô rơi xuống chiếc đồng hồ sang trọng trên cổ tay người đó,
khỏi cần nhìn mặt cũng biết là ai.
Ngẩng đầu, cô thấy Phó Dạ Xuyên đã nắm tay cô đứng chắn ngay cửa.
Bóng dáng hắn cao lớn, rắn rỏi, gần như che kín lối ra.
Ánh mắt hắn sắc như chim ưng, lạnh lẽo, áp lực, quét thẳng về phía nam sinh vừa va phải. Không cần nói gì, khí thế thôi cũng đủ khiến người khác nghẹt thở.
Xung quanh im phăng phắc,nnam sinh kia run bần bật, mặt cắt không còn giọt máu.
Một giây, hai giây trôi qua… Cậu ta nuốt khan, cúi đầu lí nhí:
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào chị. Thật xin lỗi!”
Tô Nam khẽ cười, giọng điềm tĩnh:
“Không sao, đi đi.”
Cô liếc sang Phó Dạ Xuyên, ánh mắt hắn khi đó lại dịu xuống, lạnh lẽo tan biến, rồi hắn lặng lẽ nhường đường, nhưng dù vậy cũng chẳng ai dám bước qua.
Tô Nam mím môi, dưới ánh nhìn tò mò của mọi người, cô mỉm cười, bình thản bước ra ngoài.
Phó Dạ Xuyên đi theo sau cô, một trước một sau, nhịp bước đều đặn, khoảng cách vừa đủ gần, lại vừa đủ xa.
Ra khỏi khu giảng đường, Tô Nam vô thức bước nhanh hơn.
Phó Dạ Xuyên gọi với theo:
“Cùng anh đi ăn trưa nhé?”
Cô không quay đầu, dứt khoát đáp:
“Ăn với anh thì chẳng còn khẩu vị.”
Hắn im lặng vài giây, rồi chậm rãi cong môi, giọng thấp mà như trêu chọc:
“Vậy ăn với ai mới có khẩu vị?”
Tô Nam giật giật mí mắt, cố tình đáp để chọc tức hắn:
“Với bạn trai mới của tôi chứ ai!”
Cô hy vọng hắn sẽ biết điều mà rút lui.