Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 360: Em Đừng Khóc Nữa Nhé



Vừa dứt lời, sắc mặt của Phó Dạ Xuyên hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh, biểu cảm đó liền tan biến như chưa từng xuất hiện.

 

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bàn tay với những ngón tay thon dài hơi nâng lên, dường như định giúp cô gạt đi sợi tóc bị gió thổi loà xoà trước trán.

 

Tô Nam nghiêng đầu tránh đi, hắn đành thu tay lại.

 

Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, trong mắt lại ánh lên nét dịu dàng như nước:

 

“Thế à? Nhưng… điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh mời em ăn cơm cả.”

 

Tô Nam hít sâu một hơi, người đàn ông này đúng là như kẹo dính vậy, thế nào cũng không gỡ nổi!

 

“Nhưng tôi không muốn ăn với anh. Phó tổng, anh nên biết điều một chút đi.”

 

Phó Dạ Xuyên nheo mắt, nụ cười nơi môi càng sâu, giọng nói trầm ấm dễ nghe đến mức khiến người khác lỡ nhịp:

 

“Anh không biết điều đấy.”

 

Một câu khiến Tô Nam nghẹn họng, tức đến mức suýt c.ắ.n phải lưỡi. Cô quay ngoắt người, dứt khoát bỏ đi, không thèm nói thêm nửa câu.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn theo, ánh u ám trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại chút bất lực pha dịu dàng.

 

“Cùng nhau ăn bữa cơm đi?”

 

“Cút!”

 

“Anh biết mối quan hệ giữa Giang Tuyển và Thương Khiêm đấy.”

 

Bước chân Tô Nam lập tức dừng lại.

 

Chưa đầy một giây, cô bình tĩnh quay đầu, giọng không đổi:

 

“Được thôi.”

 

Phó Dạ Xuyên khẽ bật cười. Cái cách cô xoay chuyển nhanh gọn thế này… thật sự đáng yêu c.h.ế.t đi được.

 

Tô Nam vốn nghĩ chỉ là một bữa ăn đơn giản, không ngờ Phó Dạ Xuyên lại đưa cô băng qua nửa thành phố, đến một nhà hàng tư nhân nổi tiếng.

 

Nơi này mỗi ngày chỉ nhận 15 khách, phải đặt trước nửa tháng, nhưng trải nghiệm được khen là hoàn hảo đến từng chi tiết.

 

Hắn vừa bước vào, nhân viên đã cung kính đưa họ đến khu vực VIP riêng biệt.

Hắn nhẹ nhàng kéo ghế cho cô.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Cô bình thản ngồi xuống. Hắn đưa thực đơn:

 

“Em muốn ăn gì?”

 

“Gọi món đắt nhất đi.”

 

Hắn chẳng hề đổi sắc, quay sang nhân viên, chậm rãi đọc tên vài món đắt đỏ nhất nhà hàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài cửa sổ là khung cảnh vườn Nhật thu nhỏ, có núi giả, suối chảy róc rách, đèn lồng đỏ khẽ lay trong gió, tiếng chuông gió leng keng thanh thoát. Không chỗ nào là không tinh tế.

 

“Anh biết tôi đang điều tra quan hệ giữa Giang Tuyển và Thương Khiêm bằng cách nào?”

 

Hắn rót trà, hương trà lan tỏa, giọng điềm đạm:

 

“Cũng chẳng phải tài liệu tuyệt mật gì. Họp xong, mọi người trong công ty bàn tán ầm ĩ, nửa ngày sau đã truyền đến tai anh rồi.”

 

Tô Nam nghẹn lời, quả thật cũng đúng.

 

“Vậy Phó thị cũng định tranh hợp tác với Thương Khiêm sao?”

 

Hắn nhướng mày, ánh mắt như nói: “Chẳng lẽ không phải à?”

 

“Anh nói cho tôi biết những điều này, là có ý gì?”

 

“Anh sẽ không giúp em đâu, nhưng nói thật nhé, nếu em thua, phải rời khỏi Tô thị, có khóc không?”

 

Ánh mắt cô lạnh đi, liếc hắn một cái, giọng mỉa mai:

 

“Anh tự tin quá nhỉ, chắc tôi thua chắc rồi?”

 

“Nếu anh thua thì sao?”

 

Phó Dạ Xuyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió xuân:

 

“Nếu anh thua, nghĩa là em thắng. Anh sẽ vui thay cho em.”

 

Cô cười nhạt, giả tạo đến buồn nôn.

 

“Nói nghiêm túc đi, nếu em thua, hãy sang Phó thị làm việc. Vị trí nào em thích, anh đều để trống.”

 

“Đào người à?”

 

Cô nhướng mày.

 

“Vậy còn vị trí cao hơn anh thì sao?”

 

Hắn nghiêng đầu, cười nhạt:

 

“Là… phu nhân tổng tài.”

 

Cô khựng lại, rồi cười lạnh:

 

“Tôi từng làm vợ anh ba năm, mấy cô lễ tân của anh còn không cho tôi bước chân vào cửa công ty. Anh nghĩ mấy lời này nói ra mà không thấy buồn cười sao?”

 

Giọng nói của cô không mang chút cảm động, mà chỉ có sự chua xót và giễu cợt.

 

Những ký ức vụn vặt trong quá khứ, từng vết thương nhỏ nhoi, giờ đây đều nhắc cô nhớ rõ một điều:

 

Tránh xa Phó Dạ Xuyên chính là con đường sống duy nhất.