Tô Nam thấy thương cậu bé kia, một đứa trẻ bị thất lạc với gia đình, nên đã đưa cậu tới tập đoàn Tô thị, nhờ Dư Lâu mang ảnh cậu bé đến đồn cảnh sát để liên hệ, tìm người thân cho cậu.
Cậu bé Mike ngoan ngoãn vô cùng, luôn nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra dù chỉ một chút.
Khi hai người sắp rời đi, đột nhiên thấy cha con nhà Giang Thành và Giang Tuyển lần lượt bước vào, vẻ mặt đầy hứng khởi và đắc ý.
Thấy Tô Nam, hai người đều hơi khựng lại, sau đó tiến lại gần.
Giang Thành cười, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Cô Tô, nghe nói hôm nay cô bận cả ngày ở khu vui chơi sao?”
Tô Nam hơi nhướng mày, hừ, tin tức lan nhanh thật đấy!
Giang Thành cười sâu, ánh mắt lộ vẻ tự tin:
“Cô Tô đừng bận rộn nữa, lần này việc hợp tác với Thương Khiêm đã được Giang Tuyển bàn xong rồi. Đây cũng là vinh dự của tập đoàn Tô thị. Dù sao cô vẫn là đại tiểu thư của chúng tôi mà.”
Giang Tuyển đứng sau, không nén được ý cười đắc ý:
“Đương nhiên rồi, dù cô Tô không còn giữ chức vụ trong công ty, cô vẫn là cổ đông lớn nhất của Tô thị.”
Giọng điệu của hai cha con giống như đã nắm chắc phần thắng.
Tô Nam khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt:
“Vậy thì chúc hai người… thành công nhé?”
Nói xong, cô chẳng buồn dây dưa thêm, dắt Mike rời khỏi đó.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam long lanh nhìn cô, giọng non nớt vang lên:
“Chị đẹp ơi, chị không thích bọn họ đúng không?”
Cậu rõ ràng đã nghe thấy họ nhắc tới tên Thương Khiêm, đó chẳng phải là ba ruột của mình sao!
Tô Nam khẽ đáp:
“Lũ ruồi nhặng thôi, sớm muộn gì cũng phải đuổi sạch.”
Mike nghiêm túc gật đầu:
“Vậy em cũng không thích bọn họ.”
Chị đẹp ghét ai, cậu cũng ghét người đó!
Tô Nam bật cười, dịu dàng xoa đầu cậu:
“Ừ, ngoan.”
Hai người về đến nhà, mọi người đều có việc ra ngoài, ngay cả bác quản gia cũng đi cùng Tô Dịch Phong.
Trong nhà chỉ còn lại cô và cậu nhóc Mike. Cô đành phải tự mình chăm sóc cậu bé vậy.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton sang trọng, không khí căng như dây đàn.
Một vệ sĩ và một nữ giúp việc đứng nghiêm bên cạnh, nơm nớp nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đang xem tài liệu. Áp lực tỏa ra từ hắn khiến họ gần như không dám thở mạnh.
Bên cạnh, người quản gia tóc hoa râm vừa cúp điện thoại, tiến lại gần, cung kính nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đã liên lạc được rồi. Cậu chủ bị một người phụ nữ dẫn đi. Tôi sẽ lập tức cho người đón cậu ấy về, đồng thời kiện người phụ nữ đó, cho cô ta một bài học!”
“Đừng…” Nữ giúp việc vội lên tiếng, liếc trộm sắc mặt người đàn ông ngồi sau bàn.
“Biết đâu… là cậu chủ tự nguyện đi thì sao?”
Quản gia hừ lạnh:
“Cậu chủ mới từng ấy tuổi thì biết gì? Chắc chắn là bị người phụ nữ kia dụ dỗ, định nhân cơ hội lừa tiền! Thương tổng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này!”
Nữ giúp việc khẽ nhăn mặt, liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh, ngập ngừng không nói.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo. Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, chỉ một cái liếc nhẹ cũng khiến người ta run rẩy.
Giọng hắn trầm thấp, lạnh băng:
“Nói thật.”
Hai người sợ đến run bắn, quên sạch lời dặn của cậu chủ, nhắm mắt mà khai hết:
“Thưa Thương tổng, thật ra… là cậu chủ không cho chúng tôi đi theo. Cậu ấy nói là thích chị gái xinh đẹp đó, nên muốn đi cùng cô ấy.”
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“Đi đón nó về.”
Thương Khiêm hiểu rõ con mình, nếu không phải tự nguyện, làm gì có ai có thể mang thằng bé đi ngay trước mắt vệ sĩ của hắn?
Chị gái xinh đẹp…?
Đúng là phi lý hết sức!
Quản gia vẫn không cam lòng:
“Thương tổng, có cần dạy dỗ cô ta một chút không?”
Thương Khiêm liếc qua ông ta, ánh nhìn sắc bén như dao:
“Quản gia, làm tốt phần việc của ông đi.”
Lời nói nhẹ mà như cảnh cáo.
Tửu Lâu Của Dạ
Quản gia khựng lại, vội đáp:
“Vâng, tôi hiểu.”
Tại biệt thự nhà họ Tô, Tô Nam nhìn thấy Mike và Tiểu Hổ đang chơi đùa vui vẻ trên thảm, hai nhóc chạy qua chạy lại, cười nói không ngớt.
Cô định vào bếp làm chút đồ ăn, thì nghe tiếng cửa mở.
Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, đường nét sâu và rõ, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ kiêu ngạo không kém Phó Dạ Xuyên, toát ra sức ép mạnh mẽ khiến người ta vô thức dè chừng.
Tô Nam cau mày, trong trí nhớ của cô, hình như chưa từng gặp người này.
“Anh là ai?”