Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 363: Sắp Phải Sống Chung Với Cô Ấy Rồi



Tô Nam hẹn một lượt với tất cả bạn bè, nhưng thật sự không ai chịu đi chơi công viên cùng cô. Tần Du và Ninh Triệu Liễu đều từ chối dứt khoát, cô đành phải dắt theo Tô Tiểu Hổ ra ngoài.

 

Để ngụy trang cho nó, cô mặc cho nó một bộ đồ hình mèo cam to, nhìn qua chẳng khác nào một con mèo đáng yêu thật sự.

 

Tô Tiểu Hổ nằm trong túi xách của cô, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài.

 

“Oa, con cũng muốn chơi ngựa gỗ…”

 

“Con còn muốn chơi tàu lượn siêu tốc nữa…”

 



 

Tô Nam nhíu mày:

“Bình tĩnh nào, con là hổ đấy nhé!”

 

Tô Tiểu Hổ ấm ức cào nhẹ túi xách trị giá ba trăm vạn của cô.

 

“Meo…”

 

Tô Nam bật cười, xoa đầu nó:

“Ngoan nào.”

 

Cô đến đây là để làm việc nghiêm túc, cô vẫn chưa có được tấm ảnh của người quản gia kia, chỉ biết chắc ông ta đã có tuổi, nên cô cứ để ý quan sát những người đàn ông lớn tuổi quanh mình, nhưng nhìn mãi thấy ai cũng như đi cùng con cháu, chẳng giống đối tượng mình cần tìm chút nào.

 

Tô Nam vừa đi vừa tìm thì bất ngờ có một người mặc đồ thú bông chạy lại, ôm lấy chân cô:

“Chị gái xinh đẹp ơi!”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Tô Nam giật mình, nghe giọng thì hình như là một bé trai tầm tám, chín tuổi.

 

“Em là ai vậy?”

 

Cô nhìn quanh, chẳng lẽ có đứa trẻ bị lạc?

 

“Là em mà, chị xinh đẹp, chị không nhớ em sao?” Giọng nói non nớt, có chút thất vọng.

 

Tô Nam: “…”

 

Cô đưa tay gõ nhẹ lên đầu bộ đồ thú bông, cười hỏi:

“Nhóc sư tử hả?”

 

“Á!”

 

Thằng bé như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng gỡ đầu thú ra. Tô Nam cúi xuống giúp nó một tay, nhìn kỹ rồi bật cười.

 

Một cậu bé nhỏ xinh, mặt mũi sáng sủa, đáng yêu vô cùng, tầm tám chín tuổi, cao chưa tới vai cô.

 

Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh lam như đá quý, trong veo như mặt hồ, là một cậu bé lai ngoại quốc.

 

Lúc này cậu bé cười tít mắt, ôm chặt lấy chân Tô Nam:

“Chị xinh đẹp ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi!”

 

Tô Nam nhìn cậu nhóc cũng thấy yêu thích, nhưng cảm giác như nhóc này nhận nhầm người rồi.

 

“Em lạc mất gia đình sao? Chị giúp em tìm nhé?”

 

Cậu bé lập tức lắc đầu lia lịa như cái trống lắc, vẻ mặt ấm ức rồi bỗng trở nên buồn bã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Quả nhiên chị không nhớ em rồi… Em là Mike mà.”

 

Nói xong, cậu mím môi, trong mắt đã ngân ngấn hai giọt nước long lanh.

 

Cô có cần phải nhớ thằng nhóc này không?

 

Sợ cậu nhóc thật sự khóc, Tô Nam đành dắt cậu đến trung tâm dịch vụ của công viên để tìm người thân, nhưng Mike vừa nghe vậy đã thu lại vẻ buồn bã, nhất quyết không chịu đi, nước mắt lưng tròng khiến ai nhìn cũng thấy thương.

 

“Chị ơi, em sẽ ngoan mà, đừng bỏ rơi em…”

 

Mọi người xung quanh thấy cảnh ấy, ai nấy đều mềm lòng.

 

Có một cô đi qua khuyên Tô Nam:

“Đừng hù dọa trẻ con thế, mau dẫn em trai cô đi đi.”

 

Tô Nam ngẩn người: “…”

 

Hai người đứng trước cổng ra của công viên giải trí, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, việc chính thì chưa làm xong lại nhặt thêm được một đứa nhỏ.

 

Cậu bé thì vui vẻ nắm tay cô, ánh mắt tinh nghịch, môi nở nụ cười tươi rói:

“Chúng ta về nhà thôi?”

 

Tô Nam mím môi:

“Về… nhà ai cơ?”

 

“Về nhà chị chứ sao! Chị nuôi em lớn lên, sau này em sẽ cưới chị!”

 

Tô Tiểu Hổ trong túi nghe vậy liền thò đầu ra:

“À, vậy khi nào em mới lớn hả?”

 

Cậu bé Mike tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Hổ:

“Mèo biết nói sao? Em có thể chơi với nó không?”

 

Tô Tiểu Hổ lắc đầu quầy quậy:

“Không được!”

 

Nhưng Mike đã nhanh tay nhấc bổng nó ra khỏi túi, cầm ngay vào gáy, bóp méo cả mặt Tô Tiểu Hổ.

 

“Dễ thương quá đi!”

 

Tô Tiểu Hổ giãy nảy:

“Tôi là hổ cơ mà!”

 

“Là con mèo biết nói sao!” Mike mừng rỡ, cúi xuống hôn một cái lên đầu nó. “Chụt~”

 

Tô Tiểu Hổ bị ép trong vòng tay cậu bé, không còn cách nào phản kháng.

 

Tô Nam bật cười, nhẹ giọng nói:

“Thôi được rồi, em cứ theo chị về trước. Chị sẽ giúp em tìm lại người thân.”

 

Cậu bé lập tức gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng vui sướng như nở hoa.

 

Cậu cuối cùng cũng được sống chung với chị gái xinh đẹp rồi.