“Gọi nhầm sao? Vậy em định hẹn hò với ai?”
Giọng Phó Dạ Xuyên trầm thấp, khàn khàn, vừa ấm áp vừa mang theo chút trêu chọc.
Tô Nam bực đến nghiến răng:
“Dù là ai cũng không phải anh!”
Cô tức đến mức suýt nổ phổi, trong khi Tô Tiểu Hổ vẫn ngơ ngác, không hiểu sao mẹ lại nổi giận đến thế.
Phó Dạ Xuyên im lặng vài giây, rồi khẽ cười, giọng trầm hơn:
“Trước đây em không phải rất thích anh sao?”
Hắn nhắc lại chuyện cũ, thật đúng là đào tận nơi đau.
Cô từng yêu hắn, mà yêu đến mệt mỏi, đến khổ sở.
Tô Nam khựng lại, giọng sắc lạnh:
“Đó là trước đây, bây giờ tôi biết lượng sức mình rồi.”
“Em không cần phải…”
Hắn còn chưa nói hết, Tô Nam đã túm lấy đuôi Tô Tiểu Hổ:
“Cúp máy! Mau cúp máy cho mẹ!”
Tô Tiểu Hổ ngoan ngoãn nghe lời, lập tức ngắt cuộc gọi, đôi mắt tròn ươn ướt, trông như sắp khóc.
Thấy vậy, Tô Nam lại mềm lòng, xoa đầu nó:
“Nhóc con này, chẳng lẽ không biết mẹ ghét anh ta sao? Ai bảo con gọi cho anh ta?”
“Nhưng mà mẹ nói muốn hẹn hò với người đứng đầu bảng tổng hợp ưu tú mà…”
Nó nhỏ giọng biện giải.
Tô Nam bực cười:
“Hừ, anh ta từng kết hôn rồi, con không loại anh ta ra là gian lận đấy!”
“Nhưng mà baba từng kết hôn với mẹ cơ mà.” Tô Tiểu Hổ chớp mắt, giọng nghiêm túc: “Chứng tỏ baba hợp với gu thẩm mỹ của mẹ, có thể bao dung khuyết điểm này.”
“Vớ vẩn! Không đời nào!”
Tô Nam dứt khoát phủ nhận, nói xong còn giận đến mức ôm con mèo nhỏ vào lòng, không thèm nhìn nữa.
Tô Tiểu Hổ lí nhí ồ một tiếng, ngoan ngoãn cuộn lại trong n.g.ự.c cô, cái đuôi khẽ đung đưa, không dám hé răng.
Tửu Lâu Của Dạ
Đến khi đi ngủ, điện thoại cô lại sáng lên, một tin nhắn mới gửi tới.
[Không được hẹn hò với người khác.]
Tô Nam nhìn dòng chữ, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc. Hắn quản nổi chắc?
Cô hừ nhẹ, đặt điện thoại xuống, quay người đi ngủ thẳng.
Tại phòng tổng thống, khách sạn Hilton.
Cậu bé Mike vừa tắm xong đã cởi trần chạy thẳng ra cửa, bị vệ sĩ cao to tóm lại giữa chừng.
Cậu giãy giụa, vừa chạy vừa gào:
“Con muốn ngủ với chị gái xinh đẹp! Con không muốn ở đây nữa!”
Vệ sĩ cạn lời, đành bế cậu về phòng khách. Người giúp việc mập mạp từ phòng tắm bước ra, cầm quần áo giúp cậu mặc vào.
“Tiểu thiếu gia, Thương tổng không cho cậu chạy lung tung đâu. Cậu mà còn trốn nữa, ngài ấy sẽ nổi giận đấy!”
Mike bĩu môi, chẳng thèm để tâm:
“Con mặc kệ! Con chỉ muốn ngủ với chị gái xinh đẹp thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô giúp việc ngẫm nghĩ rồi dỗ dành:
“Cậu không thể dọa phụ nữ như vậy được, phải theo đuổi người ta, làm người ta thích cậu thì hai người mới ở bên nhau được.”
Cậu nhóc mở to đôi mắt xanh biếc, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi hỏi:
“Thật không?”
“Thật.” Cô giúp việc gật đầu chắc nịch.
Vệ sĩ ở bên cạnh cũng tiếp lời, giơ ly sữa lên: “Chuẩn! Phải tặng quà.”
Đêm muộn, Thương Khiêm trở về khách sạn sau khi xử lý công việc. Vừa mở cửa phòng, vệ sĩ và người giúp việc lập tức đứng nghiêm, cảnh giác canh chừng, phòng ngừa cậu nhóc lại trốn.
Nghe tiếng cửa mở, họ đồng thanh:
“Thương tổng, ngài về rồi.”
Cô giúp việc cẩn thận giúp hắn cởi áo khoác.
Thương Khiêm khẽ gật đầu, bước đến bên giường, nhìn cậu con trai nhỏ đang ngủ say. Ánh mắt hắn dịu xuống, hiếm khi mang theo chút ấm áp.
Ra đến cửa, hắn dừng lại, giọng trầm trầm:
“Nếu ngày mai nó muốn đi tìm cô Tô, cứ để nó đi.”
Người giúp việc và vệ sĩ ngây ra như phỗng.
Cậu nhóc mơ màng lật người, miệng còn lẩm bẩm:
“Chị gái xinh đẹp… chụt chụt…”
Ba người lớn trong phòng: “…”
Sáng sớm hôm sau, tiểu thiếu gia Mike đã dậy từ tinh mơ, chỉnh tề trong bộ lễ phục nhỏ màu đen, áo sơ mi trắng, nơ bướm, tóc còn được xịt keo bóng mượt, cả người vừa đáng yêu vừa phong độ.
Người giúp việc đứng bên cạnh trầm trồ:
“Tiểu thiếu gia thật là đẹp trai! Mấy cô gái nhìn thấy chắc chắn sẽ mê mẩn!”
Mike hất cằm, vẻ mặt nghiêm túc:
“Chị gái xinh đẹp thích là được, con ăn diện cho chị ấy xem thôi.”
Cậu còn giục dồn dập:
“Chú vệ sĩ, chú đã tìm được cách theo đuổi con gái chưa?”
Vệ sĩ lực lưỡng cầm iPad, nghiêm túc trả lời:
“Có rồi, tặng hoa.”
Người giúp việc tròn trịa chen vào:
“Xưa quá! Phải tặng trang sức chứ!”
Mike lập tức vung tay:
“Cả hai! Đều tặng!”
Hai người lập tức chia nhau hành động.
Một vệ sĩ râu quai nón xộc vào tiệm hoa, khiến nhân viên bán hàng suýt tưởng gặp xã hội đen:
“Ngài… ngài cần gì ạ?”
Vệ sĩ lạnh lùng đáp:
“Hoa hồng… không, bỏ đi, thiếu gia chúng tôi phải đi con đường khác người!”
Còn cô giúp việc ăn mặc sang trọng đi vào cửa hàng trang sức. Nhân viên vừa thấy khí chất liền vội vàng chào đón:
“Phu nhân muốn xem loại nào ạ?”
“Lấy cái vòng vàng nặng nhất của các cô ra đây!”
Bởi vì… cậu chủ nhà họ Thương, ra tay không bao giờ tầm thường!