Trung tâm hội nghị quốc tế, trước cửa xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng.
Trên xe, bảo mẫu và vệ sĩ giao đồ cho cậu, tiểu thiếu gia Mike vui mừng, tràn đầy tự tin.
Bảo mẫu hỏi:
“Cần tôi đi cùng cậu vào không?”
Mike lập tức lắc đầu:
“Không cần, chỉ có trẻ con mới cần người đi theo!”
“Được rồi.”
Cậu bé ôm một bó hoa, cùng một chiếc hộp trang sức nhung đỏ, hớn hở bước vào bên trong.
Lễ tân vừa nhìn thấy liền sững lại, đứa bé này đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy.
“Bé con, con tìm ai thế?”
Bị gọi là bé con, Mike vẫn cố nở nụ cười:
“Con tìm chị gái xinh đẹp…”
Đúng lúc đó, Tô Nam và Phó Dạ Xuyên từ thang máy bước ra, cùng nhau tham dự hội nghị, vẻ ngoài vẫn duy trì sự hòa nhã cần thiết.
Vừa nhìn thấy Tô Nam, Mike lập tức chạy ùa đến, ôm chặt lấy chân cô.
“Chị gái xinh đẹp…”
Tô Nam ngẩn người, lại là cậu nhóc dễ thương hôm qua?
“Mike, sao em lại ở đây?”
Hàng mi cậu bé dài cong, đôi mắt xanh trong vắt, khuôn mặt non nớt hiện lên chút ngượng ngùng.
Cậu đưa bó hoa ra:
“Tặng chị.”
Tô Nam nhìn bó hoa trắng, mí mắt khẽ giật, ngạc nhiên nhìn cậu bé.
“Bó hoa này…”
“Em đặc biệt chọn kỹ lắm đó. Tặng chị gái xinh đẹp, em thấy hoa này rất đẹp, chắc chắn chị cũng sẽ thích. Phụ nữ xinh đẹp nhất định sẽ thích nó!”
Tô Nam im lặng vài giây, trong lòng thầm nghĩ, không phải cô gái xinh đẹp nào cũng thích đâu nhé!
Dù sao thì cô chưa từng nhận hoa trắng bao giờ. Ý nghĩa của nó… khó nói ra miệng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của cậu bé, cô nghĩ thầm, trẻ con thì biết gì chứ?
Tô Nam mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Cảm ơn em.”
Nhìn thấy bó hoa trắng, sắc mặt Phó Dạ Xuyên thoáng cứng lại, khóe môi khẽ giật.
Hắn nheo mắt, gương mặt tuấn mỹ như tạc khẽ căng ra, thật muốn ném thằng nhóc này ra ngoài ngay lập tức, chướng mắt thật!
“Đứa nhỏ nhà ai đây?”
“Thằng bé tên Mike, tôi mới quen hôm qua.”
“Chào chú ạ.”
Cậu bé ngoan ngoãn chào hỏi, vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dạ Xuyên nhướng mày, sắc mặt lại tối thêm vài phần.
Gọi hắn là chú? Rõ ràng hắn vừa nghe thấy thằng bé gọi Tô Nam là chị gái xinh đẹp mà!
Hắn cúi nhìn đồng hồ, giọng điềm tĩnh:
“Họp xong rồi, cùng đi uống trà nhé?”
“Không đi.” Cô dứt khoát từ chối.
Phó Dạ Xuyên: “Anh có lịch trình của Thương Khiêm.”
“Vậy anh đi đi.”
Tô Nam cúi đầu nhìn Mike:
“Ba của em đâu?”
Mike lắc đầu, rồi tiến lại nắm tay cô:
“Em muốn đi với chị.”
Cậu bé nhìn ánh mắt của chú kia dành cho chị gái xinh đẹp mà thấy không yên, rõ ràng là có ý đồ xấu!
“Không được.”
Phó Dạ Xuyên từ chối thẳng thừng. Hai người hẹn nhau, mang theo một đứa bé xa lạ là thế nào chứ?
Tửu Lâu Của Dạ
Mike hừ khẽ, bĩu môi làm nũng:
“Chị gái xinh đẹp ơi, em cũng muốn đi uống trà.”
Tô Nam khựng lại, tim gần như tan chảy. Cậu bé này vừa đáng yêu vừa ngoan, cô không thể chống đỡ nổi.
“Được rồi.”
Cô bật cười, nắm lấy tay cậu bé.
Mike vui sướng vô cùng, vừa đi vừa khẽ đá chân, cảm thấy trên người chị gái xinh đẹp tỏa ra mùi hương thật dễ chịu…
Đôi mắt xanh long lanh ánh lên chút tinh nghịch, liếc nhìn Phó Dạ Xuyên, còn cố ý làm mặt xấu, lè lưỡi trêu hắn.
Phó Dạ Xuyên nhếch môi:
“Đứa trẻ này đúng là không đáng yêu chút nào.”
Tô Nam lạnh nhạt đáp:
“Nói xấu một đứa nhỏ, anh thật biết xấu hổ.”
Phó Dạ Xuyên: “…”
Mike đắc ý ngẩng cao đầu. Cúi xuống, cậu mới nhớ ra mình còn cầm hộp nhung đỏ, định đưa cho chị gái thì Phó Dạ Xuyên đã đổi chủ đề.
Thôi, lát nữa tặng cũng được.
Phòng trà mà Phó Dạ Xuyên chọn sang trọng, yên tĩnh, toát lên vẻ tao nhã.
Ba người ngồi xuống, Mike ngồi cạnh Tô Nam, cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Dạ Xuyên.
Hắn lấy ra một chiếc hộp màu xanh khẽ cười:
“Cái này mang từ nước F về, nhìn là biết rất hợp với em.”
Tô Nam nhíu mày, không buồn liếc nhìn:
“Tôi không cần.”