Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 371: Sợ Sẽ Dọa Cô Ấy Mất



Tô Nam ngạc nhiên nhận lấy chiếc hộp, vừa bất ngờ vừa vui mừng, đúng là món ngọt từ cửa hàng cô thích nhất!

 

“Cảm ơn, Mike, đi đường cẩn thận nhé.”

 

Tiểu Mike vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ xinh, cười tươi:

“Chị gái xinh đẹp, tạm biệt nhé!”

 

Tô Tiểu Hổ chạy lon ton tới, lắc cái đuôi con con:

“Tiểu Mike, tạm biệt!”

 

Lên xe rồi, Tiểu Mike kiêu ngạo ngẩng đầu:

“Chị ấy xinh đẹp lắm, đúng không?”

 

Người giúp việc không nhịn được gật đầu:

“Đúng vậy, đẹp hơn hẳn đám phụ nữ cố tình tiếp cận ông chủ. Thế nên, cậu phải biết cảnh giác đó!”

 

Đôi mắt xanh biếc của Tiểu Mike lấp lánh, cậu nghiêm túc gật cái đầu nhỏ đáng yêu. Đương nhiên là phải có cảm giác nguy cơ rồi!

 

Người vệ sĩ râu quai nón ngồi phía trước, mặt đầy tủi thân:

“Ban đầu nói là tôi đi, vậy mà tôi còn chưa kịp nhìn thấy cô ấy.”

 

Người giúp việc liếc anh ta một cái:

“Anh mà đi, chắc dọa cô ấy sợ c.h.ế.t khiếp luôn đấy!”

 

Tiểu Mike cũng đồng tình gật đầu:

“Chuẩn luôn!”

 

Vệ sĩ vẻ ngoài dữ tợn càng thêm ấm ức, co người ngồi im thin thít.

 

Tiểu Mike trầm ngâm suy nghĩ, đôi mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ xinh hiếm khi lộ vẻ nghi hoặc:

“Quà không thể tặng hai lần giống nhau, chúng ta phải nghĩ xem lần sau nên tặng gì mới được!”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Vệ sĩ cúi đầu lật lật quyển 36 Kế Tình Yêu mới mua, lẩm bẩm:

“Quà lần trước là do tôi nghĩ ra đấy chứ!”

 

Về tới khách sạn, Tiểu Mike vừa định đi ngủ thì bị Thương Khiêm xách lên.

“Nghe nói con chưa nộp bài cho giáo viên bên nước Y?”

 

Giọng hắn mang theo vẻ lạnh nhạt đặc trưng.

 

Tiểu Mike ậm ừ, ôm lấy chân hắn làm nũng, cái đầu nhỏ dụi vào đôi chân dài của ba mình:

“Ba ơi, con đang theo đuổi chị gái xinh đẹp mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy con theo đuổi kiểu gì?”

 

“Con mua quà tặng chị ấy!”

 

Dưới ánh mắt của Thương Khiêm, Tiểu Mike tự hào kể ra hết những món quà đã mua.

 

Khi nghe đến vòng vàng với bánh ngọt, khóe môi Thương Khiêm khẽ cong, như thể đang cố kìm nén cảm xúc gì đó, cơn giận ban nãy cũng biến mất hoàn toàn.

 

“Cố lên nhé!”

 

Hắn còn dịu dàng xoa đầu cậu bé một cái, cái đầu mềm mại, xù xì, trông đáng yêu vô cùng.

 

Nếu Tô Nam chưa đuổi thằng bé đi, thì chứng tỏ cô ấy quả thật là người phụ nữ tốt bụng.

 

Hắn vừa xoay người định đi thì Tiểu Mike lại hỏi với theo:

“Ba ơi, buổi tiệc của ba con có thể mời chị gái xinh đẹp đi cùng không?”

 

“Buổi tiệc?”

 

Hắn khẽ nhíu mày, rồi chợt nhớ ra đó chính là buổi tiệc thương vụ sắp tới. Danh sách khách mời chỉ có chưa tới năm người, đủ thấy hắn cẩn trọng thế nào.

 

“Con muốn thì cứ mời.”

Thương Khiêm đáp nhẹ, giọng thản nhiên.

 

Nếu là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép, nhưng cô lại là người phụ nữ của ba năm trước. Trường hợp này khác hẳn.

 

Dự án lần này thu hút sự chú ý của cả thế giới, cần sức người, tài sản và cả quan hệ xã hội, thiếu một trong ba thứ đều không thể.

 

Vì vậy, mọi hành động của Thương Khiêm đều cực kỳ kín đáo, thậm chí ngay cả lịch trình của hắn cũng được giữ tuyệt mật.

 

Thế nhưng, trong nước lại có quá nhiều người tài giỏi, ví dụ như Phó Dạ Xuyên, một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên thương trường. Rất có thể anh ta sẽ là đối tác hợp tác của Thương Khiêm, hoặc ít nhất là một trong số đó.

 

Tập đoàn Tô thị tuy không kém gì tập đoàn Phó thị, nhưng lại không nằm trong danh sách xem xét, lý do là vì quản gia của hắn nhiều lần nhắc đến Tô thị, mà Thương Khiêm ghét nhất là người bên cạnh vượt quyền, xen vào chuyện công ty. Nếu quản gia thật sự dám vượt quá giới hạn đó, hắn không ngại cho thôi việc, dù có là người đã theo hắn mười mấy năm!

 

Liên tiếp vài ngày, mọi lời mời hợp tác từ Tô thị gửi đi đều bị Thương Khiêm phớt lờ.

 



 

Tô Nam gần đây tâm trạng rối bời, cô không muốn nhận lời mời của Phó Dạ Xuyên, làm bạn gái đi cùng hắn dự buổi tiệc thương vụ của Thương Khiêm, nhưng hắn lại liên tục xuất hiện, còn nói là muốn cạnh tranh công bằng với Tô thị.

 

Công bằng cái khỉ gì chứ! Ngay cả một tấm thiệp mời còn chưa có trong tay, thì nói gì đến chuyện cạnh tranh?