Chương 370: Chỉ Là Một Tra Nam
Tiểu Mike chớp chớp mắt, vừa định mở miệng giới thiệu thì trong tai nghe siêu nhỏ đã vang lên giọng nói khẩn trương của bà quản gia:
“Không được nói, không được nói! Nếu cậu nói ra, cô ấy sẽ thích ba con mất!”
So với ba mình, Tiểu Mike cảm thấy bản thân ngoài lợi thế trẻ tuổi ra… dường như chẳng có điểm nào hơn.
Chị gái xinh đẹp tuyệt đối không thể bị ba giành mất! Không được, tuyệt đối không được!
Miệng cậu vừa hé ra đã lại mím chặt, đôi mắt lấp lánh xoay tròn, lóe lên vẻ ranh mãnh.
“Ba em là người rất giàu, nhưng tiền của ông ấy đều là của em. Thế nên chị chỉ cần thích em thôi là đủ rồi.”
Tô Nam bất giác bật cười, trong lòng cũng mềm nhũn lại. Có lẽ đúng là nhà giàu thật.
Cô dẫn Tiểu Mike về nhà, Tô Tiểu Hổ vui mừng đến nỗi chạy vòng vòng quanh cậu bé.
“Mama, con thích Tiểu Mike lắm!”
Tiểu Mike ôm lấy nó, xoa xoa cái đầu hổ nhỏ.
“Còn anh cũng thích em, mèo con!”
“Em là hổ cơ mà!” Tô Tiểu Hổ không phục, cái đuôi quẫy phật phật.
Tô Nam vào bếp rót nước, Tiểu Mike thì túm cổ Tô Tiểu Hổ lại, nghiêm nghị tuyên bố:
“Anh là bạn trai của chị gái xinh đẹp, nhóc gọi chị ấy là mama, vậy nhóc phải gọi anh là baba!”
Tô Tiểu Hổ bị kéo méo cả mặt:
“Không gọi! Baba là Phó Dạ Xuyên, baba là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!”
Lập trường này, một con hổ như nó vẫn phải có!
Tửu Lâu Của Dạ
Tiểu Mike tức tối buông ra, nhưng lại sợ nó đi mách lẻo.
“Hừ, anh không thèm chấp với nhóc, dù sao chị ấy cũng là của anh!”
Đúng lúc ấy, chiếc đồng hồ trẻ em của cậu vang lên, là ba cậu gọi tới.
“Baba!” Tiểu Mike uể oải lên tiếng.
Giọng Thương Khiêm trầm thấp, lạnh nhạt truyền đến:
“Con đang ở đâu?”
“Con đang ở nhà chị gái xinh đẹp, baba không được đến đâu!”
Nếu ba mà đến, nhỡ đâu chị gái xinh đẹp lại thích ông ấy thì sao? Thế chẳng phải cậu thua mất rồi sao!
Thương Khiêm khẽ bật cười qua điện thoại, giọng pha chút thú vị:
“Nếu ba mươi phút nữa con không về, ba sẽ tự đến đón.”
Đối đầu với con trai dường như là một việc khiến hắn thấy rất thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Mike vừa gấp vừa tức giận, suýt chút nữa dậm chân ăn vạ.
“Không! Con muốn ngủ với chị gái xinh đẹp cơ!”
“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Tô Nam bưng hai ly sữa từ trong bếp bước ra.
Tiểu Mike vừa định ngắt cuộc gọi thì Thương Khiêm đã lên tiếng trước:
“Cho ba nói chuyện với cô ấy.”
Tiểu Mike bĩu môi, bất đắc dĩ giơ cổ tay lên. Lúc này Tô Nam mới phát hiện chiếc đồng hồ của cậu hiển thị đang trong cuộc gọi…
“Là ba em sao?”
Một giọng nam trầm ổn vang lên:
“Chào cô Tô.”
Giọng cô vẫn bình tĩnh, lễ độ:
“Xin chào.”
“Cô Tô, xin lỗi đã làm phiền. Một lát nữa sẽ có người đến đón cậu bé. Nếu nó không chịu đi, cô cứ thả nó ra ngoài cửa, đừng mềm lòng.”
Tô Nam liếc nhìn Tiểu Mike đang phồng má tức giận, khẽ mỉm cười:
“Nghe vậy thì thật tàn nhẫn đấy.”
Giọng Thương Khiêm nhẹ như gió thoảng:
“Với một cậu nhóc chỉ biết nghĩ đến chuyện ngủ cùng con gái thì nó chẳng khác nào… một tra nam.”
Nói dứt câu, điện thoại đã bị cúp máy.
Tiểu Mike tròn xoe mắt, mặt đỏ bừng bừng:
“Baba đáng ghét!”
Dám bôi xấu hình tượng của mình trước mặt chị gái xinh đẹp sao?! Baba c.h.ế.t tiệt này!
Tô Nam phì cười, vội vàng dỗ dành:
“Đừng giận, chị biết Tiểu Mike của chị không phải người như vậy mà.”
Cô dỗ dành mãi, cậu mới dần bình tĩnh lại.
Không lâu sau chuông cửa vang lên,
Tô Nam ra mở cửa, là một bà quản gia hơi mập mạp, mặt mày hiền hậu, mỉm cười nói:
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi đến đón tiểu thiếu gia của chúng tôi.”
Tiểu Mike ngoan ngoãn bước đến, bà quản gia đưa hộp bánh ngọt trong tay ra, vừa chớp mắt lia lịa vừa nói:
“Cậu chủ, đây là bánh ngọt cậu dặn tôi mua.”
Tiểu Mike sững người, rồi lập tức phản ứng lại, nụ cười ngọt ngào nở ra:
“Chị gái xinh đẹp, cái này là em mua tặng chị đấy.”